Những ngày này ai cũng căng thẳng bận rộn, sau bữa cơm Thanh Hồn rảnh rang một lát ôm sách y ra học, bàn dài sạch tươm chỉ đặt một chén trà hoa cúc, góc mặt thanh tuấn trắng ngần tuyệt đẹp, bộ dạng chuyên tâm thế này cả thời gian cũng phải ngoái nhìn chậm chạp, lặng lẽ bình thản trôi qua.
Thanh Hồn nằm trong phòng nửa ngày, Thành Kính chạy đến gõ cửa:"Ngươi đã nghĩ ra đơn thuốc chưa?"
Tam ca không biết tại sao bắt hắn đi tìm Thanh Hồn lôi ra, những việc này trước giờ không phải đều do tam ca làm sao?
Thanh Hồn trở người một cái, thản nhiên:"Chưa tìm ra.."
"Thế thì cũng ra phụ mọi người nấu thuốc đi chứ?"
Y đáp:"Đầu óc ta chỉ tập trung làm được một việc mà thôi."
Thành Kính thấy y nói cũng đúng, để y yên tĩnh trong phòng suy nghĩ.
Nửa ngày sau Thành Kính lại thấy y ngồi ăn bánh hấp, chơi xếp giấy, ngắm cảnh trông có vẻ rất nhàn nhã chẳng giống đang đau đầu suy nghĩ chút nào, Thành Kính nhìn thấy rất bất mãn:"Thanh Hồn như vậy là có ý gì?"
Lục Khuynh Tâm nhìn bóng dáng y ôn hòa ngồi bên mái đình gấp giấy, cảm thấy những lúc thế này y mới là đang tập trung nhất. Đúng lúc này, Liễu Vân Thoa cũng đi đến, vẫn là váy dài quét đất bước đi khéo léo tinh tế như đang lướt trên ngọn cỏ đến trước mặt y:"Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi."
"Liễu cô nương..."
"Nghe nói ngươi muốn xem bệnh cho phu quân ta? Chàng ấy đã tỉnh rồi ta đưa ngươi đến đó."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười gật đầu.
Bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721377/chuong-81.html