Diệu Huyền chầm chậm rửa tay bên bờ suối, rửa rất lâu vẫn chưa đưa tay ra khỏi nước, Công Nghi Lăng nhìn hồi lâu không chịu được nắm tay y lạnh ngắt lôi ra khỏi suối ủ ấm, lấy trong người ra lau:"Đừng có ngâm nữa."
"Chỉ rửa tay thôi mà." Y thu tay lại giũ tay mình sạch sẽ thong dong.
Công Nghi Lăng máp mấy môi:"Ngươi đã về đến đây còn không vào sao, ông ấy..."
Bầu không khí yên tĩnh giây lát, Công Nghi Lăng mới ôn nhu nói:"Về đi, dù ngươi không thích ông ấy, ông ấy cũng là phụ thân ngươi, về nhà đi"
"Đời này ta ghét nhất là người khác bảo ta về nhà đi." Diệu Huyền tự mình lau khô tay, nói:"Ta về núi tìm thuốc, ngươi còn nhiều lời nữa thì mau xéo đi cho ta."
"Nhiều lúc ta cảm thấy mình không hiểu nổi ngươi, không đúng, ta luôn không hiểu ngươi."
"Ngươi đương nhiên không hiểu ta." Sau khi giết chết Lưu Minh, y nhìn mình dưới hồ cũng cảm thấy không hiểu nổi mình, từng cơn sóng gợn dưới hồ chiếu bóng người y vặn vẹo dữ tợn, không còn nhận ra dáng vẻ ngày trước nữa. Y cẩn thận lau vết máu trên tay mình, càng lau càng bẩn, lại không thể nhúng tay xuống hồ làm bẩn hồ nước này, dáng vẻ Lưu Minh dối trá hay gương mặt đau đớn chết không nhắm mắt dần hiện ra.
Y cảm thấy gớm ghiếc, chỉ muốn chọc mù mắt để không nhìn thấy nữa.
Không thể quay về nữa rồi.
Cái gì mà sau khi xử lý xong chuyện này sẽ tìm một nơi quy ẩn, hành y giúp đời, có lương y nào tay dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721364/chuong-68.html