Nhan Lệ lần đầu sinh nở nên rất sợ hãi hướng mắt về phía mưa gió bên ngoài, mong chờ bóng người xuất hiện nơi cửa, trong phòng rất hỗn loạn tiếng rên rỉ cố gắng kiềm chế thoát ra khỏi miệng, bà đỡ bên cạnh miệng thì ra sức khuyên nhũ ra sức an ủi, trong lòng lại không ngừng lo lắng.
Bạch Diệp thấy cô ta vẫn chuyên tâm nhìn về phía cửa mong chờ người nào đó, cũng không dám nhìn cô ta sanh nở đành men theo chút khói xám đi quanh nhà.
Giọng nàng đau đớn tha thiết:"Sao chàng vẫn chưa về, sao chàng vẫn chưa về chứ... chàng đã hứa sẽ sớm về với mẹ con thiếp."
Bà đỡ ôm cánh tay lạnh băng của nàng ta nhét vào chăn, khổ sở nói:"Sẽ nhanh về thôi...Bì Tuấn không phải là người thất hứa."
Hai mắt nàng đỏ hoe cố gắng ngăn giọt lệ nơi khóe mắt, gió thổi qua lùm cây ầm ầm quật ngã, nàng ta mang thai đầu lại vì nhớ nhung lo lắng mà động thai đứa bé càng trở nên khó xử. Bầu không khí trong nhà thấp thoáng vẻ đìu hiu, cây cỏ trong phòng héo rũ úa tàn, phiến lá khô kết lại một bên phủ lên giường một mảng u tối. Cả người mềm nhũn, bụng thì đau đến tột cùng mồ hôi thấm ướt chiếc chăn thô màu đỏ tân hôn, lan ra như máu chảy. Mùi máu tanh cùng tiếng xương cốt như đang giãn ra, nửa tỉnh nửa mê nhớ về những ngày tháng đã qua...
Cơn đau quặn thắt khiến cổ họng như nghẹn lại:"Thiếp chờ chàng..thiếp vẫn đang chờ chàng.."
Bà đỡ dùng khăn tay lau mồ hôi trên người nàng, mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721359/chuong-63.html