Hắn không biết Phá Thương Côn trông ra sao, nhưng mà môn võ 'đạp' kia thật quá điêu luyện, hỏi sao dễ dàng đá gãy một chân của Lã Tường Tân hoa hòe hoa sói. Đạp người cũng thuận chân quá nhỉ, không hiểu sao hắn thấy buồn cười.
Lục Khuynh Tâm tìm được mọi người bị giam trong mật thất bên dưới, dù đã đoán được nơi này vào buổi tối trở nên kỳ dị hơn nhưng hắn không ngờ còn có trận pháp, thú vị:"Mọi người có đụng mặt người lấy đao?"
Bạch Diệp hừ:"Người đó mắt để trên trời đi lướt qua như cơn gió, có thèm để ý đến ai đâu? Trước hết ta đưa Nhuận Thành trở về đã..."
Ở trong trận pháp đầy mê hương khó phát hiện phương hướng, người đó chỉ thiếu việc giẫm lên họ mà đi thôi. Bạch Diệp ban đầu nhìn tướng tá còn tưởng là Thanh Hồn đột nhiên xông pha trận mạc dám một mình xông vào trận pháp.
Hoàng Tuyên cầm tay bắt mạch, nói:"Bị khói hương làm ngất thôi, không đáng ngại. Mùi hương này ngửi lâu sẽ sinh ra ảo giác, ngất xỉu cũng là một việc tốt."
"Mọi người chịu ra rồi à?"
Thanh Hồn cầm đèn lồng đứng ngoài ngõ nhìn vào bọn họ, kiểu tóc, y phục cả dáng vẻ đều khác người vừa rồi, thanh đao to lớn kia biến mất nơi nào, Lục Khuynh Tâm có chút hoa mắt nhìn:"Ngươi đến đây làm gì?"
Thanh Hồn cảm thấy nôn nóng bất an đến không ngủ được, trong lòng có lửa thôi thúc mới chạy đến đây:"Còn không phải do đã nửa đêm rồi mấy người còn chưa về sao? Tập trung hết ở đây chắc không có gì đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721346/chuong-50.html