Thanh Hồn chỉ nóng sốt đến hôm sau là hạ nhiệt ngoài sắc mặt hơi tái ra cũng không có cái gì khác thường nữa. Sáng sớm đã có hứng thú đi ngâm nước nóng xông lá gì đó rất nồng, Lục Khuynh Tâm ở bên ngoài còn toát mồ hôi bị mùi hương làm cho say sẩm:"Ngươi muốn chết ngạt trong đó hay sao mà xông thuốc ngập đầu?"
"Nhờ ơn công tử mà ta mới phải thoi thóp trong đống thuốc này." Giọng y đầy mệt mỏi:"Lục công tử cho ta xin tách trà đi."
"Trà à?" Hắn nhấc nhấc bình lên, hắn nhớ đêm qua hắn uống trà rất nhiều bình trà đã cạn nước từ lâu:"Đợi ta một lát."
Thanh Hồn lại lặn xuống nước đốt ngón tay dần trắng bệch.
Lục Khuynh Tâm đi nửa đường thấy không ổn, lúc sáng khi hắn mang điểm tâm về y còn cầm bình trà xem thử không lý nào quên mất bình trà đã hết nước. Cố ý bảo hắn đi đổi bình trà mới sao? Hắn cầm bình trà đi trở lại xem, trong phòng đã không còn ai.
Hay lắm! Còn biết trốn cơ à?
Hắn cầm bình trà cười một lát mới để về chỗ cũ, không vội tìm người, y có thể chạy đâu xa chứ.
Quả nhiên chừng nửa ngày đã gặp người, y cầm cành liễu phất phơ:"Hahaha lâu ngày không gặp Chu công tử càng lúc càng quyến rũ."
Đưa mắt nhìn mái tóc trắng xõa dài của mình, qua một ngày nó lại dài hơn một gang tay, mượt đến kỳ lạ muốn vấn lại cũng mất nhiều thời gian nên thôi, Chu Nhuận Thành nhoẻn miệng cười:"Ta cũng thấy nó hợp với mình nhan sắc lại nâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721336/chuong-40.html