Nước trên mái ngói chảy róc rách, trên phiến đá giọt mưa rơi tạo ra những âm thanh mềm mỏng, thợ làm vườn vừa tỉ mỉ tạo nên cảnh sắc còn khôn khéo biến những phiến đá lót con đường thành những giai điệu trầm bổng. Thanh Hồn trở về phòng thắp nến lên, bóng nến cây nến đổ xuống bên trái bàn gỗ trắc, y lấy bộ y phục mà Trương Phi Phi đưa ra xem xét dưới nến một lát mới chui vào tắm rửa.
Đường phố được cơn mưa rửa sạch Thanh Hồn ôm nạn được Nữ La che ô, dìu về phía trước, Dao Sơn tuy nhỏ nhưng cảnh đẹp nhiều người lui tới, con phố Dao Loan này nổi tiếng vì hàng hóa đắt đỏ đây rẫy châu báu, đặc sản quý hiếm, y đi đến một tiệm thuốc lớn bốc thuốc.
Chủ tiệm lau mồ hôi hỏi lại:"Thật muốn mua mấy thứ này?"
Thanh Hồn gật đầu:"Không cần phiền phức chia ra, gom lại một thang là được."
"Thứ này không thể dùng chung, công tử nên nói rõ bệnh trạng để lão phu kê đơn thì hơn."
Y nói như chém đinh chém sắt:"Không cần, không cần cứ gom lại một thang là được."
Lúc quay về Lục Khuynh Tâm khoanh tay nhìn y mua tùm lum thứ gói vào một đơn, lại nhớ sắc mặt hoài nghi hỏi lại mấy lần của chủ tiệm, đau đầu hỏi:"Mua mấy thứ này để làm gì? Giết người à?"
Y định nói gì đó đưa mắt nhìn nến đỏ trên bàn, bóng nến lặng lẽ đổ xuống bên phải bàn, thở dài, lắc lắc thang thuốc mình dày công nghiên cứu trong tay:"Không sai, trong phòng ta hình như có chuột."
"Làm gì có chuột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721330/chuong-34.html