Xuân đến tiết trời ngày càng ấm nhuận, Thanh Hồn vết thương cũng dần lành dần dần cũng giảm bớt phân lượng thuốc hằng ngày, đi lại ngắm cảnh nhiều hơn. Hôm nay tâm trạng thoải mái liền ra ngoài dạo mát bên bờ hồ, hoa hải đường đã nở, hương thơm ngào ngạt, thuở trước có một người con gái thích hải đường, mỗi dịp hoa nở y lại chiết một cành tặng người, bây giờ ngoảnh lại chuyện xưa mộng, ân tình là mây khói thoáng bay.
Hòn non bộ cảnh hồ Phồn Xuân như một bức tranh tỉ mỉ khoe sắc, bên hồ trồng rất nhiều hoa thơm xen lẫn màu xanh biếc của mặt hồ, ngoài ra còn các lầu cát chìm khuất trong những hàng cây tử đằng, một nơi đầy hơi thở mùa xuân thường được nam thanh nữ tú viếng thăm.
Thanh Hồn tìm một mái đình ít người qua lại ngồi nghỉ ngơi, mang tiêu ra thổi. Lâu lắm rồi mới có cảm giác êm ả như vậy, tiếng tiêu trầm bổng vang lên ngưng tụ trên mặt hồ, chậm rãi lan ra rồi lại triền miên ngưng đọng lại, hòa lẫn quấn quýt vào nhau.
Tiếng tiêu có đoạn trầm lặng nức nở nhớ về quê nhà, y hơi ngẩn ngơ thở dài:"Tha hương không nơi chốn, quê hương không mong chờ."
Hôm sau y lại đi ra chỗ đình hồ đó, chỉ khác hôm nay còn có người khác đã ngồi ở đó.
Lục Khuynh Tâm.
Không khí trong lành chim hót líu lo, cách một màn nắng sớm vàng nhạt soi rõ những bụi li ti gương mặt hắn có chút mờ ảo, trên tay hắn đang cầm một cái ngọc bội, nhìn từ xa thấy những khe sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164529/chuong-15.html