"Chân ngươi bị làm sao đấy."
Mái tóc bạc của Giang Khách phất phơ trước mặt làm Thanh Hồn giật bắn, thu lại vẻ suy tư nãy giờ ho khan:"Ta vấp ngã lăn mấy vòng thành ra thế này."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Kẻ nào bắt ngươi?"
"Ta không biết." Thanh Hồn thở dài..
"Yếu ớt thế này chẳng còn đủ máu cho ta..." máu rút từ cánh tay Thanh Hồn đỏ óng ánh, bên trong không biết hòa trộn biết bao loại độc rất tốt cho Giang Khách tu luyện, máu chảy vào cơ thể Giang Khách mái tóc bạc dần chuyển màu, móng vuốt giữ chặt cánh tay trắng nhợt của y, chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy nó, Thanh Hồn thở ra nhè nhẹ, nâng chén uống cạn một thức thuốc hỗn tạp, rất nhiều loại độc điều chế tinh vi, khi vào cơ thể đặc biệt của y cũng trở thành bổ dưỡng. Tuy nhiên chuyện rút máu này không thể xảy ra nhiều lần được rất dễ bị phản tác dụng.
Giang Khách mất hứng rút ống Khổng Tước nối giữa hai người ra:"Ngươi liên tiếp bị thương cả máu cũng không tốt như trước."
Giọng nói Thanh Hồn có chút tư lự:"Ngươi nhắc mới nhớ bọn chúng có cho ta ăn một loại lá độc." Y vừa dứt lời đầu gối đã bị Giang Khách đạp đau buốt từ trên ghế ngã quỵ xuống đất rên lên một tiếng thật thảm.
Giang Khách rủa xả mấy tiếng, nhìn Thanh Hồn vẫn sống nhăn răng an tâm đôi chút:"Bọn người Trung Nghĩa Đường không nghi ngờ gì ngươi sao? "
"Ta có làm gì họ đâu mà nghi ngờ?" Y băng bó vết thương trên cánh tay lại, máu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164526/chuong-12.html