Đi đường mệt mỏi họ cũng ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức, Thanh Hồn uống một ngụm trà trong túi dê đột nhiên thấy Chu Nhuận Thành cứ nhìn mình muốn nói rồi lại thôi, y bất đắc dĩ thở ra:"Vị công tử này, có gì muốn nói sao?"
"Đừng khách sáo gọi tên ta là được rồi,..lúc nãy ngươi vẫn chưa nói nạn nhân trúng độc loại gì?"
"Đương nhiên là một loại độc hiếm có." Thanh Hồn chuyển chủ đề:"Ta làm gì biết tên công tử mà gọi chứ.."
Nhuận Thành ngẩn ra, hèn gì hắn gọi mọi người cứ công tử này công tử nọ. Lăng Như Kiền chia cho mọi người lương khô, tỏ ra hối lỗi:"Ta quên mất để mọi người chào hỏi nhau." Lăng Như Kiền lấy hơi trịnh trọng hơn là nói về gia phả nhà mình, đắc ý đến mắt lóa sáng:"Trung Nghĩa Đường có nghe qua chưa?"
Thanh Hồn xoa cằm nhẵn mịn trầm ngâm:"Chưa nghe."
Lăng Như Kiền "..." thật muốn ngã nhào.
"Ta mới trên núi xuống mà." Thanh Hồn hối lỗi.
"Trung Nghĩa Đường là một bang phái đã tồn tại rất lâu, lấy chính nghĩa làm tôn chỉ, một đời hành hiệp vang danh thiên hạ, hai mươi năm trước người đứng đầu môn phái cao tuổi qua đời, không có người kế thừa, các huynh đệ khác cũng đã lớn tuổi, muốn lui về ở ẩn tìm chốn yên bình, các đệ tử có thể kế thừa người thì đã cưới vợ sinh con không còn hứng thú thời trẻ, không cho con cái nối nghiệp đánh đánh giết giết, người thì đột ngột mất tích cứ thế Trung Nghĩa Đường tan rã. Nhiếp môn chủ, Nhiếp Trạch Phong thừa kế di nguyện trong tộc lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164517/chuong-3.html