Xe dừng lại trên một con đường, Thương Lâm ngó ra ngoài nhìn một lượt. “Đây là đâu?”
“Bên trong tòa nhà này có một quán ăn nhỏ, ông chủ là người quen của anh. Trước kia mỗi khi được nghỉ phép anh đều đến đây.” Dịch Dương nói: “Nhìn bộ dạng em lúc nãy là biết đồ Tây không hợp khẩu vị của em, vậy nếm thử tay nghề của lão Trần đi.”
Anh rất ga lăng, mở cửa xe giúp cô. Còn cô thì thích thú nhảy xuống xe. “Bạn của anh à. Được rồi, nể mặt anh vậy.”
Dịch Dương bật cười. “Vậy phải cảm ơn em nhiều.”
***
Thang máy chạy thẳng lên lầu 13. Thương Lâm khoác cánh tay Dịch Dương, đi vào một căn phòng. Đập vào mắt cô là một gương mặt khôi ngô anh tuấn, thấy bọn cô thì hơi ngạc nhiên, đôi mày rậm nhướng lên. “Dịch Dương? Ông hết bệnh rồi à?”
Dịch Dương nắm tay Thương Lâm. “Xem ra chuyện này đồn khắp nơi rồi, ngay cả ông mà cũng biết.”
“Cũng không đến nỗi thế. Mấy ngày trước Thẩm công tử đến ăn cơm còn nói Dịch tứ cũng thật là thảm, ở trong quân đội vào sinh ra tử thì không sao, vừa giải ngũ mấy tháng thì suýt nữa là không còn mạng, chứng tỏ thế sự thật là vô thường.”
Đám anh em họ nhà Dịch Dương luôn được xếp thứ tự lớn nhỏ. Dịch Dương thứ tư nên “giang hồ” luôn gọi anh là Dịch tứ, giống như Chu Tuấn là Chu tam công tử vậy. Thương Lâm và Cao Tiểu Thi từng châm chọc biệt danh này, cảm thấy sặc mùi tiểu thuyết.
Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-hoang-thuong-cung-phe/2817360/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.