Ngày hôm sau, Tô Kị rời khỏi cung. Thương Lâm không hề quyến luyến dùng ánh mắt đưa tiễn như khi Cao Trầm đi mà chỉ ở trong thư phòng sửa sang lại giá sách.
Trong một năm nay, cô đã đọc hết một lượt những sử sách cất chứa trong hoàng cung, còn nghiền ngẫm nhiều đoạn mình cảm thấy quan trọng, ghi chú lại, hi vọng là có thể có ích cho tình cảnh của mình.
Khi sắp xếp lại sách, ánh mắt của cô thoáng lướt qua một tờ giấy mỏng, tưởng tượng ra một nơi khá xa xôi. Trên con đường dài đằng đẵng đầy ắp bụi mù, Tô Kị đang một mình thúc ngựa, hướng về phía Bắc để trở lại Yến Quốc. Chờ đợi hắn không phải là mưa bụi lất phất, dương liễu xanh um mà là đao kiếm gian nan, nguy hiểm bốn phía.
Lần này đi, có lẽ không còn đường về.
Ngón tay ngọc ngà khẽ vẽ tới vẽ lui trên trang sách. Cô cắn môi, cố gắng xua hình ảnh lạ lùng ấy đi.
Đúng là điên rồi, đầu óc nghĩ đi đâu vậy chứ?
“Sách đời Tấn: Truyền kì về Chương Hiến hoàng hậu…” Sau lưng cô vang lên một giọng nói từ tốn. “Bộ truyện này đặc sắc đến cỡ nào mà trông em có vẻ gật gù tâm đắc thế?”
Thương Lâm quay người lại, dùng cuốn sách che nửa bên mặt, đắn đo nói: “Cũng tàm tạm, chủ yếu là mới mẻ. Anh có từng thấy vị hoàng hậu nào bị phế mà còn có thể được lập lại không? Coi như là mở mang tầm mắt.”
Dịch Dương gõ vào trán cô một cái: “Giả vờ giả vịt không à.”
Anh xoay người ngồi xuống bên chiếc bàn. Thương Lâm thở phào một hơi, biết anh sẽ không gặng hỏi chuyện mình thất thần nữa. Trước kia còn chưa biết nhưng bây giờ cô đã hiểu rất rõ người đàn ông này, đôi khi sẽ nhỏ nhen tới cùng cực, động một tí là ghen tuông không biết chán.
Cho nên đừng chọc giận anh thì hơn, nếu không chắc chắn anh sẽ dùng một cách thức khác khiến cô phải hối hận.
***
Sau khi Hoắc Tử Nhiêu đi được hai tháng, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ truy phong Hoắc thị – người được hạ táng với nghi lễ của thứ nhân – thành lục phẩm bảo lâm.
Nhiều người trong đám quần thần không hiểu lắm về chuyện này. Theo lí mà nói, Hoắc Tử Nhiêu phạm đại tội độc hại hoàng hậu, khi bị ban chết hoàng đế cũng rất phẫn nộ, trông có vẻ hết sức bất bình nhưng sao tự nhiên cơn giận ấy lại tắt đi?
Sự nghi hoặc khó hiểu của bọn họ đã được giải đáp vào buổi triều sáng hôm sau. Hoàng đế ngồi trên bệ rồng ôn hòa gọi Đại Tư Mã bước lên, sau đó trịnh trọng tỏ ý tuy Hoắc bảo lâm đã phạm lỗi lớn nhưng dù sao đó cũng là đứa con gái mà Đại Tư Mã đã đích thân tuyển chọn để đưa vào cung, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho nên bệ hạ đã ban ân điển, cho nàng ta chút thể diện sau khi chết.
Đại Tư Mã Hoắc Hoằng im lặng nghe hoàng đế “an ủi”, trên mặt không có chút gì là vui mừng nhưng không thể chấp tay khấu bái tạ thánh ân.
Phải công nhận là chiêu này của Dịch Dương quá độc.
Sau khi bỏ rơi quân cờ chết Hoắc Tử Nhiêu, Hoắc Hoằng đã tốn rất nhiều công sức để vạch rõ giới hạn với nàng ta. Không thể không thừa nhận những hành động này của lão ta rất hiệu quả. Dưới dự âm thầm hành động của lão, mọi người đều cảm thấy Hoắc Tử Nhiêu vì ghen tuông đố kị với hoàng hậu nên mới hạ độc, mọi chuyện chỉ là hậu cung tranh sủng chứ không liên quan gì tới triều chính, càng không liên quan gì tới Đại Tư Mã.
Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, khi Hoắc Hoằng sắp thắng lợi thì Dịch Dương lại dùng cách này để nhắc nhở mọi người giữa Hoắc Hoằng và Hoắc Tử Nhiêu là quan hệ cha con không thể nào cắt đứt được. Càng độc hơn là trong lời an ủi của mình, Dịch Dương còn cố ý nhấn mạnh Hoắc Tử Nhiêu là đứa con gái do đích thân Hoắc Hoằng tuyển chọn đưa vào cung, cho nên những chuyện nàng ta làm, nhẹ thì nói Hoắc Hoằng không biết dạy con, nặng thì… chuyện gì cũng có thể vẽ ra được.
Thảo nào mà người trước nay không bao giờ để lộ vui buồn giận dữ như Hoắc Hoằng cũng không kiếm chế được cảm xúc của mình, suýt nữa là thất thố ngay trên điện.
Thương Lâm nghe Nhập Họa báo lại tình cảnh Dịch Dương phát uy ở trên triều sáng nay thì im lặng một lát, sau đó thì giơ ngón tay cái lên khen ngợi Dịch Dương vừa đến. “Hay! Đúng là cao tay! Anh gian trá thế này, người nhà anh có biết không vậy?”
Dịch Dương nắm lấy ngón tay giơ lên của cô, mỉm cười nói: “Di truyền thôi. Người nhà anh biết từ lâu rồi.”
Thương Lâm rụt tay lại. “Thế nào? Cảm giác hoàn toàn trở mặt với đại boss ra sao? Tình cảm vẫn tốt chứ?”
“Cũng coi như là tốt.” Dịch Dương bưng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm, khoan khoái nói: “Không cần phải giả vờ ‘ta là thằng ngốc’ trước mặt con cáo già ấy nữa, cảm giác thật là thoải mái.”
Thương Lâm liếc xéo anh một cái. “Hai người đến với nhau luôn đi.” Còn nói là tình cảm tốt. Cô nói đùa là anh liền hùa thèo, không có lập trường gì cả!
“Cũng không phải là không thể.” Dịch Dương đùa quá nhập tâm, nhìn Thương Lâm đầy vẻ thâm tình. “Nếu em muốn nhìn bọn anh làm gay thì anh có thể tình thương mến thương với lão ấy, thỏa mãn trái tim hủ nữ của em.”
Thương Lâm chống cằm nhìn chàng trai đang cố ý khiêu khích rồi mỉm cười. “Đừng mà, anh và lão ta ở bên nhau thì Tạ Ngộ phải làm sao?” Cô nói chân thành. “Đó mới chính là cặp đôi của anh.”
Dịch Dương: “……”
Nói đến Tạ Ngộ thì lập tức nhớ tới Tạ Trăn Ninh. Vị đại tiểu thư này đúng là mạng lớn. Hoắc Tử Nhiêu đẩy nàng ta vào lãnh cung, tưởng là có thể chơi chết nàng ta nhưng ai ngờ lại bị ông già tàn nhẫn nhà mình lợi dụng, cuối cùng tới trình diện với Diêm Vương trước một bước.
Bây giờ vị Tạ thứ nhân này đang dùng danh nghĩa dưỡng thương để ở lại Giáng Tuyết Hiên, sau này xử lí thế nào vẫn còn chưa biết, mọi người đều hiểu ngầm không nhắc tới chuyện này.
“Tạ Trăn Ninh… xử lí thế nào đây?” Thương Lâm nhíu mày, đưa tay chống cằm, những ngón tay trắng muốt cứ gõ nhẹ lên mặt mình, dường như hết sức rối rắm.
“Tình hình thay đổi. Anh va Hoắc Hoằng hoàn toàn trở mặt với nhau nên thái độ của Tạ Ngộ hết sức quan trọng, vì thế cần khách khí với con gái ông ta một chút.”
“Có lí.” Thương Lâm gật đầu, sau đó cảm thán. “Xem ra có một người cha tốt cũng hết sức quan trọng! Hoắc Tử Nhiêu xui xẻo có một người cha như Hoắc Hoằng nên chết oan chết uổng, còn Tạ Trăn Ninh có Tạ Ngộ che chở nên dù mấy lần tới trước ranh giới sống chết thì vẫn giữ được tính mạng, đúng là không thể không phục!”
Dịch Dương nghe cô nói thế thì không nhịn được cười, đưa tay lên xoa đầu cô. “Thế nào? Hâm mộ à?” Anh thở dài một hơi. “Bạn học Thương Lâm à, anh cảm thấy em có bệnh sùng bái người cha quá mức đấy, khiến anh cảm thấy xấu hổ thay!” Anh ngừng lại rồi nói tiếp. “Nhưng nếu em có yêu cầu thì anh có thể đảm nhiệm cùng lúc chức vụ vừa cha vừa chồng, bù đắp lại tiếc nuối bao nhiêu năm nay của em!”
Thương Lâm: “…Cút!”
***
Hai người đã đồng lòng quyết định nên Tạ Trăn Ninh vẫn được tiếp tục ở lại Giáng Tuyết Hiên, tuy không có địa vị đường đường chính chính nhưng ăn mặc ở vẫn không khác xưa là mấy, khiến cho Tạ Ngộ cũng rất hài lòng.
Nhưng Thương Lâm vẫn cứ canh cánh chuyện Tô Cẩm trong lòng nên không thể có ấn tượng tốt đẹp gì về người phụ nữ độc địa này, cho dù đi thăm nàng ta thì cũng chỉ xã giao cho có.
Tạ Trăn Ninh cũng hiểu rõ điều này nên một ngày nọ, khi trò chuyện với Thương Lâm thì làm như vô tình nhắc tới một chi tiết.
“Ngày ấy hoàng hậu nương nương ngất xỉu trong Giáng Tuyết Hiên làm thần thiếp và bệ hạ sợ chết đi được. ” Đôi mày liễu của nàng ta cau lại, làm như hết sức áy náy. “Hoắc thị đúng là lòng dạ độc ác, khiến người ta thấy khiếp đảm.”
Ha ha ha. Chị hai à, vẻ mặt ngơ ngác kinh hãi của chị là sao chứ! Nói về độc ác, chị còn thua kém Hoắc Tử Nhiêu sao? Chị khiêm tốn như thế khiến cho Hoắc Tử Nhiêu ở dưới suối vàng cũng thấy ngượng ngùng đấy!
“Người đã đi rồi, bệ hạ cũng đã xử lí Hoắc bảo lâm, chúng ta đừng nên bàn tán nhiều nữa, miễn cho lại có chuyện gì xảy ra.”
Tạ Trăn Ninh mỉm cười. “Nương nương nói phải lắm.” Hàng mi nàng ta khẽ rung lên. “Nhưng thần thiếp không ngờ thì ra tên chữ của nương nương lại đồng âm với tên của thần thiếp.”
“Tên chữ của bổn cung?” Không ngờ Tạ Trăn Ninh lại nói thế, ngoài mặt Thương Lâm vẫn rất bình tĩnh nhưng đầu óc đang tức tốc động não.
Đồng âm với tên của nàng ta[1]? Tạ Trăn Ninh? Trăn Ninh? Ninh… Lâm Lâm!
Má ơi, khi nào thì nàng ta nghe thấy Dịch Dương gọi tên thật của cô vậy chứ?
“Ồ, đó không phải là tên chữ của bổn cung, chỉ là… tên gọi thân mật bệ hạ đặt cho ta thôi.” Thương Lâm cong môi lên cười, vẻ mặt hơi xấu hổ. “Khiến Tạ thứ nhân chê cười rồi.”
Bất luận Tạ Trăn Ninh nghe được nó vào lúc nào thì cô đều không thể nói đó là tên chữ của mình, nếu không lỡ nàng ta cho người sang Yến Quốc thăm dò một cái là bị lộ tẩy ngay. Tuy Thương Lâm tin rằng nàng ta không có bản lĩnh tới mức làm sáng tỏ được chuyện xuyên không nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.
“Thế à.” vẻ mặt của Tạ Trăn Ninh trở nên không được tự nhiên, nàng ta cố ép mình phải nở nụ cười. “Bệ hạ và nương nương đúng là… phu thê ân ái.”
————————————————
[1] Chữ Ninh và Lâm trong tiếng Hán đọc phần vần giống nhau, chỉ khác âm đầu “n” và “l”
Những ngày tiếp theo là những ngày hạnh phúc, vui vẻ và bình yên nhất của Thương Lâm kể từ khi đến đây. Những âm mưu thâm độc trong triều vẫn chưa bùng nổ, hậu cung không còn Hoắc Tử Nhiêu, Tạ Trăn Ninh còn lại cũng không thể uy hiếp được cô, những chuyện khiến người ta phải lo lắng bỗng chốc tan biến chỉ trong một đêm, cho cô có thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Quan trọng nhất là cuối cùng thì cô và người đàn ông mình thương thầm hơn nửa năm qua cũng được ở bên nhau, cùng nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Tuy Dịch Dương vẫn độc miệng và cay nghiệt nhưng lại đối xử với cô rất tốt. Cái tốt này không còn khiến cô thấp thỏm bất an như trước nữa vì cô đã có thể xác định được những gì anh làm đều xuất phát từ tấm chân tình, vì thế khi đón nhận nó thì cũng thêm vui sướng.
Hàng đêm, bọn họ sẽ ngồi tựa vào nhau để làm việc. Phần lớn thời gian, Dịch Dương đọc tấu chương hoặc tin mật. Những dòng chữ Khải chi chít khiến người ta thấy mà đau đầu. Ngược lại với sự rập khuôn ngày nào như ngày nấy của anh, những thứ Thương Lâm đọc phong phú đa dạng hơn rất nhiều. Lúc hiếu học, muốn cầu tiến thì đọc sách sử, xem bản đồ. Khi tinh thần không tốt thì đọc những tiểu thuyết truyền kì. Để tăng thêm lạc thú, cô còn thường bảo Nhập Họa để một dĩa mứt cam thảo bên cạnh, vừa ăn vừa đọc, giống như đang đi nghỉ mát.
Dịch Dương đang đọc sách, vô tình ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô. Đôi mắt sáng long lanh, dường như đang đọc được thứ gì đó rất thú vị. Đôi môi mọng đỏ cứ cong lên, cười một cách vô cùng vui vẻ.
Anh liền nảy ra ý đồ xấu xa, nhân lúc cô không chú ý thì hôn trộm cô, giống hệt một thiếu niên vừa biết yêu lần đầu. Điểm khác nhau chính là những hoạt động được tiến hành ở trên giường thì rất thành thạo. Hôn mãi hôn mãi, cuối cùng không ai đọc sách được nữa…
Có lần bọn họ cũng dậy sớm, vào ngự hoa viên để hứng sương mai. Đây vốn là một tâm nguyện cố chấp của Thương Lâm, bởi vì trước kia cô đọc trong sách thấy người xưa dùng sương sớm để pha trà, sự thanh nhã ấy khiến cô hết sức mê mẩn. Nhưng không khí ở xã hội hiện đại đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, cô sợ mình uống xong thì không xuống giường được nên không dám thử. Bây giờ không dễ gì mới về được cổ đại, cho nên cô quyết định phải thanh nhã một lần.
Nhưng kết quả cuối cùng đã khiến người ta phải thất vọng, dùng nước sương pha trà cũng chả khác gì với dùng nước suối để pha trà. Nhưng vì sĩ diện nên Thương Lâm đành phải cố gắng khen một câu “trà ngon” trong ánh mắt trêu cợt của Dịch Dương, sau đó quyết định leo lên giường ngủ thêm một giấc.
Dịch Dương thích viết chữ, từng nét viết theo lối chữ Lệ rất cứng cáp và có hồn. Từ nhỏ, Thương Lâm cũng đã được học viết chữ Hành, nét chữ phóng khoáng tự nhiên. Dịch Dương cảm thấy hơi kinh ngạc. “Con gái thường hay luyện viết chữ Khải, em đúng là khác người. Đã học chữ Hành mà còn viết được thế này nữa, người không biết chắc sẽ tưởng do đàn ông viết ra.
Thương Lâm nháy mắt. “Đó là do thầy giáo dạy thư pháp của em có ánh mắt độc đáo, biết rằng tuy bề ngoài em là nữ nhi yếu đuối nhưng trong lòng lại có sự hào hiệp và khí khái của nam nhi. Nhìn chữ này xem, hợp với em biết bao!”
“Nữ nhi yếu đuối?” Dịch Dương mỉm cười. “Bỏ hai chữ yếu đuối đi thì hợp với em hơn.”
“Anh không độc miệng thì sẽ chết sao chứ?”
Dịch Dương nghiêm túc. “Đây là lẽ sống của anh.”
Mặc dù có những giây phút ảnh hưởng đến tình cảm, sự hòa thuận của đôi lứa nhưng khoảng thời gian này vẫn là một trong những hồi ức đẹp và đáng trân trọng nhất của tâm trí của Thương Lâm. Vì thế cho nên sau này khi nhớ, lại, cô đều không khỏi cảm khái trong lòng.
Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gan, những hạnh phúc mà ông trời ban cho chúng ta đều luôn là hữu hạn.
Chỉ sau khi mất đi, mới biết nó quý giá đến cỡ nào.
Tháng năm, Yến Quốc ở phương Bắc đã xảy ra một chuyện lớn.
Vào một ngày đẹp trời, mây trắng nắng vàng, Yến Hoàng Hạ Lan Giai dẫn một đám người trong hoàng thất đến Hạnh Sơn săn bắn, chơi đùa. Đây vốn là một chuyện vui nhưng không may là ông trời không thích nhìn hoàng đế bệ hạ được sung sướng nên có vài tên hắc y nhân đã nhân lúc hoàng đế có một mình mà ra tay sát hại, chiêu nào chiêu nấy đều hung hiểm và đầy sát khí.
Hoàng tộc Hạ Lan có huyết thống dũng mãnh của dân tộc Tiên Bi, vào thời khắc quan trọng nhất, Hạ Lan Giai cũng không làm mất mặt tổ tiên, thể hiện sự dũng mãnh thiện chiến của người Tiên Bi. Trong vòng một nén hương trước khi được thị vệ xông vào hộ giá, hắn dùng bản lĩnh của mình giao chiến với mấy tên thích khách, nói chung là cũng có thể chống đỡ được. Khi Vũ Lâm Quân bắn chết hết các sát thủ thì chiếc áo choàng đen trên người hoàng đế bệ hạ đã bị máu làm ướt đẫm, nhòa đi những hoa văn màu bạc trên đó.
Sau đó là cuộc hội chẩn của cả thái y viện. Bốn ngự y chính chủ trì, cùng với mấy chục thái y đồng tâm hiệp lực, cuối cùng thì cũng có thể cứu hoàng đế bệ hạ ra khỏi Quỷ Môn Quan.
Những sát thủ ấy không bị giết toàn bộ. Vũ Lâm Quân đã chừa lại mạng sống cho một tên để hoàng đế điều tra thẩm vấn. Kết quả cuộc thẩm vấn không khiến cho người ta thất vọng. Tuy sát thủ không hề hé ra nửa lời nhưng thư tín trên người hắn đã tiết lộ manh mối.
Đó chỉ là một bức thư cho gia đình hết sức bình thường nhưng điểm đặc biệt là có vài chữ khác thường trong ấy. Tuy Yến Quốc và Ngụy Quốc đều dùng chung một loại chữ viết nhưng vẫn có sự khác biệt ở vài chi tiết nhỏ, cách viết cũng có đôi chỗ khác nhau. Bức thư trên người sát thủ kia là dùng cách viết của Ngụy Quốc.
Từ trên xuống dưới Yến Quốc đều bàn tán xôn xao.
Mấy thích khách của Ngụy Quốc chạy tới Yến Quốc xa xôi để hành thích quân vương, quả thực khiến người ta không thể không nghĩ nhiều. Thừa tướng của Yến Quốc đã bày tỏ rõ lập trường của mình vào buổi triều sáng hôm sau, chuyện lần này rõ ràng là sự khiêu khích gây hấn của Ngụy Quốc đối với Yến Quốc. Lễ bộ thượng thư cũng hùa theo sau: “Lẽ nào người của Ngụy Quốc đã quên rằng một năm trước chúng ta đã đưa một công chúa của hoàng thất sang đó. Lần này Ngụy Hoàng làm thế chẳng lẽ là muốn làm trái với thỏa thuận hòa bình của hai nước?”
Phía Ngụy Quốc, nhận được tin tức này đương nhiên là cũng cả kinh. Đại Tư Mã đích thân viết thư cho thừa tướng của Yến Quốc để giải thích tất cả đều là hiểu lầm, quý quốc ngàn lần không nên kích động, mọi người hãy ngồi xuống uống trà đàm đạo, nói rõ mọi chuyện mới phải. Nhưng bức thư này vừa gửi đi chưa được bao lâu thì Ngụy Quốc cũng xảy ra nội loạn.
Yêm Môn Trấn ở vùng Đông Bắc đã xảy ra hỏa hoạn, mấy trăm ngôi nhà trong thành đều bị thiêu hủy, hàng ngàn bách tính bị thiêu chết. Yêm Môn Trấn là một trấn quan trọng nằm bên bờ sông Tuy, có trách nhiệm phòng vệ Yến Quốc. Bây giờ nơi ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là khiến người ta phải quan tâm.
Càng lớn chuyện hơn là một ngày sau khi trận hỏa hoạn bị dập tắt, tướng trấn thủ Yêm Môn Trấn đã bắt được một đám người đáng ngờ, trải qua thẩm vấn thì được biết những người này đều là người của Yến Quốc.
Vì thế, chuyện này hiển nhiên bị coi là sự trả thù của Yến Quốc.
“Không có giấy tờ xuất nhập lãnh thổ, tóm lại là những kẻ lén vào biên giới. Những người này vừa xuất hiện tại Yêm Môn Trấn được mấy ngày thì hỏa hoạn xảy ra, khiến người ta không thể không liên tưởng hai chuyện này với nhau.” Dịch Dương ném tấu chương trên tay xuống, cười lạnh. “Chiêu này của Hoắc Hoằng đúng là quá đẹp.”
Thương Lâm nhíu mày. “Quả nhiên là do Hoắc Hoằng làm! Em vừa nghe được tin này thì đã nghi ngờ rồi. Lão ta định làm gì đây chứ?”
“Còn làm gì được chứ? Lợi dụng người của Yến Quốc để buộc anh phải thoái vị, sau đó thay thế vào.” Dịch Dương cười xùy. “Lúc chúng ta vừa tới đây, lão ta đã có ý đồ hại chết Hạ Lan Tích để khiến Yến Quốc phát binh diệt Từ Triệt. Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng lão vẫn chọn cách ban đầu mình đã làm. Đúng là cố chấp thật.”
Thương Lâm nghe thế thì hết biết nói gì. Trước đây Dịch Dương đã từng nói Hoắc Hoằng và Tề Vương Hạ Lan Duệ lén lút cấu kết với nhau. Chuyện lần này, rõ ràng là Hoắc Hoằng và Hạ Lan Duệ bắt tay nhau giở trò, gây nên chiến tranh giữa hai nước để hưởng lợi.
“Hạ Lan Duệ và người cha trên danh nghĩa của em thế nào rồi?” Thương Lâm hỏi.
“Không đơn giản như phía chung ta đâu. Thế của Tề Vương Hạ Lan Duệ đang lên, sức khỏe của Yến Hoàng thì lại không tốt nên có rất nhiều chuyện đều phải mặc cho hắn ta làm chủ. Bởi vì hoàng đế chưa từng lập hoàng thái tử cho nên thậm chí có nhiều đại thần còn đề nghị lập Hạ Lan Duệ làm hoàng thái đệ, chẳng qua hoàng đế vẫn chưa tỏ thái độ gì nên mới kéo dài cho đến giờ.”
“Cho nên lần này Hạ Lan Duệ bắt tay với Hoắc Hoằng, vừa có thể khiến cho vua tôi Ngụy Quốc đấu đá với nhau, vừa có thể làm hại tới ông anh hoàng đế của mình, đẩy nhanh quá trình tử vong của ông ta. Đúng là nhất cử lưỡng tiện!”
Dịch Dương trầm ngâm nói: “Nếu tính cho kĩ thì Hạ Lan Duệ còn có thù với em đấy. Lúc trước Yến Quốc đề nghị đưa công chúa đến Ngụy Quốc, có rất nhiều đại thần không đồng ý. Trong lịch sử nhà Hán, hòa thân là hạ sách. Dựa vào phụ nữ để đổi lấy hòa bình, phàm là đàn ông có chút khí khái thì đều cảm thấy mất mặt. Nhưng Hạ Lan Duệ vẫn khư khư làm theo ý mình, âm thầm sai khiến Lễ Bộ thượng thư mấy lần dâng sớ lên, tâu một mớ đạo lí nghe đường đường chính chính khiến mọi người đều bị thuyết phục. Bởi vì ông chú không lương tâm ấy mà Hạ Lan Tích mới phải rời xa quê hương, làm vật hi sinh gả đến Ngụy Quốc!”
“Đúng là tàn nhẫn với cháu gái mà!” Thương Lâm im lặng một lúc mới thở dài: “Sao loại người khốn nạn như thế mà không bị thiên lôi đánh chết nhỉ?”
“Có lẽ là do quá nhiều nên đánh không hết được.”
Thương Lâm lại im lặng thêm một lát. “Cho nên giờ phải đánh nhau sao?”
Dịch Dương hỏi ngược lại. “Tình hình thế này, không đánh được sao?”
Đúng vậy. Quyền thế và sức ảnh hưởng của Hoắc Hoằng quá lớn, muốn diệt trừ lão ta là chuyện quá đỗi khó khăn. Không chỉ mình lão cần cơ hội mà bọn họ cũng cần có cơ hội.
“Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt. Muốn giở trò gì thì phải xem bản lĩnh của đôi bên thôi.” Giọng của Dịch Dương vẫn hết sức bình thản. “Lần này coi như anh quay lại nghề cũ rồi.”
Dịch Dương nói xong câu này thì quay đầu sang nhìn Thương Lâm. “Nhưng em thì…”
“Em làm sao?” Thương Lâm hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt Dịch Dương hơi tối lại, không còn sáng ngời nữa mà thoáng có vẻ suy tư.
***
Hai ngày sau, trong cung truyền ra một tin mừng. Sau khi gả cho bệ hạ được một năm, chuyên sủng mấy tháng trời, cuối cùng thì Hạ Lan hoàng hậu cũng có thai!
Từ trên xuống dưới trong cung đều đổ xô đến Tiêu Phòng Điện để chúc mừng, lễ vật được chất thành đống cao bằng núi, còn người trong cuộc thì vẫn ngồi trên giường, một lọn tóc óng ả xõa trước ngực, mỉm cười đầy ẩn ý. “Các vị muội muội khách khí quá rồi. Nhập Họa, mau đem Mông Đỉnh Thạch Hoa mà bệ hạ ban cho hôm qua ra đây mời các vị nương nương thưởng thức.”
Một phi tần nghe thế, lập tức nịnh hót theo. “Mông Đỉnh Thạch Hoa là loại trà thượng hạng nhất, rất hiếm có, bệ hạ ban nó cho nương nương chứng tỏ người rất được sủng ái.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Thứ quý giá như thế nếu để cho bọn người phàm phu tục tử bọn thiếp thưởng thức thì sẽ rất lãng phí.”
“Cũng không có gì, chẳng qua là mấy lá trá mà thôi, đừng nói quá như thế.” Giọng Thương Lâm hết sức ôn hòa nhưng mang theo vẻ ngạo mạn. “Tiêu Phòng Điện của ta chưa từng thiếu trà ngon, các muội muội đừng tiết kiệm thay ta. Mọi người cùng chia ngọt sẻ bùi, như thế lòng ta mới được thoải mái.”
Mọi người nghe giọng điệu của cô thì càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. Tuy hiện nay quan hệ giữa hai nước rất nhạy cảm nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến sự sủng ái bệ hạ dành cho hoàng hậu, nếu không sao cô lại dám kiêu ngạo như thế?
Hơn nữa, cho dù có chút ngăn cách thì sau khi nghe tin hoàng hậu có thai, chắc nó cũng đã bị tiêu trừ. Con nối dõi là lớn nhất, hoàng hậu lại mang thai vào đúng lúc này, quả là biết chọn thời cơ.
***
Tối hôm ấy, khi Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện thì Thương Lâm đang ngồi trên giường ‘tĩnh dưỡng an thai’, say sưa đọc một quyển truyện lịch sử.
Anh bước thẳng tới giật lấy cuốn sách. “Cung nữ không bảo với em là khi mang thai thì nên bớt đọc sách đi à, nếu không sẽ ảnh hưởng tới mắt đấy.”
Thương Lâm đang đọc say sưa, bị cắt ngang thì hơi bực mình nên làm ra vẻ hung dữ nhìn anh. “Trả sách cho em.”
“Anh làm thế là vì muốn tốt cho con chúng ta thôi.” Dịch Dương ngồi xuống bên mép giường, nói với ý sâu xa.
Thương Lâm nhào tới giành lấy sách nhưng không đọc tiếp nữa. “Con… Hừ, anh mà còn chọc tức em nữa là em sẽ cho anh không bao giờ được nhìn thấy con… Ưm…”
Dịch Dương ngẩng đầu lên, môi dính chút sắc hồng của son. “Còn dám nói những lời xui xẻo ấy nữa thì xem anh trừng phạt em thế nào.”
Thương Lâm bị hôn đến nỗi nghẹt thở, bình tĩnh hít thở một lát xong mới nói. “Anh nhập vai quá rồi đấy! Em có mang thai đâu chứ! Điên rồi à!”
“Làm chuyện gì thì cũng phải cho thật chuyên nghiệp. Anh là kiểu người cầu toàn, cho dù là diễn kịch thì cũng phải nhập tâm, nếu không sao có thể xứng với lời khen diễn viên chính xuất sắc nhất giải Osca của em chứ?”
Thương Lâm hết nói biết gì.
Hai ngày trước, bọn họ bàn tới quan hệ giữa Yến Quốc và Ngụy Quốc. Dịch Dương cảm thấy đợi đến khi chiến tranh chính thức xảy ra thì tình cảnh của Thương Lâm sẽ hết sức khó xử nên mới lo xa, nghĩ ra biện pháp này.
“Long thai là lớn nhất. Nếu em có thai thì bọn đại thần ấy sẽ không dám đề nghị những yêu cầu quá đáng.”
Vì thế, Thương Lâm liền biểu diễn tiết mục đặc sắc nhất trong chốn hậu cung, trở thành một hoàng hậu giả có thai. Điều khác biệt duy nhất chính là việc hoàng hậu giả có thai là do một tay hoàng đế thao túng, ngay cả thái y giúp cô điều chế thuốc làm giả kinh mạch cũng đã chuẩn bị sẵn.
“Làm gọn gàng như vậy, chắc anh đã lên kế hoạch từ lâu nhỉ?” Thương Lâm nhíu mày.
“Cũng một thời gian rồi.” Dịch Dương nói. “Anh vốn không mong là mình sẽ dùng tới chiêu này nhưng bây giờ xem ra thế cũng tốt. Nếu em thật sự có thai thì thời gian này rất dễ xảy ra vấn đề.”
Ý của anh là vốn mong cô có thai thật, như thế thì không cần phải giả vờ nữa. Nhưng bây giờ phát hiện ra giả cũng tốt, dù sao thì thể trạng thai phụ rất đặc biệt, lỡ xảy ra sơ suất gì thì sẽ một xác hai mạng, làm người ta không yên lòng.
Thương Lâm nhìn đôi mắt đen thẳm của anh, từ từ dựa vào lòng anh. “Anh yên tâm, đợi khi mọi việc kết thúc, chúng ta nhất định sẽ có con của riêng mình.” Cô nói rất dịu dàng. “Đến lúc đó không còn một Hoắc Hoằng như rổ rình mồi, con của chúng ta có thể vô ưu vô lo mà lớn lên.”
Dịch Dương cúi đầu, nhìn hàng mi dài của cô gái trong lòng mình, cười ôn hòa. “Được, vậy anh đợi đến ngày đó.” Giọng anh nhỏ lại, thì thầm hết sức dụ hoặc. “Đợi em sinh cho anh một đứa con ngoan ngoãn, trắng trẻo bụ bẫm.”
***
Mười ngày sau, Yến Hoàng Hạ Lan Giai đích thân viết hịch văn thảo phạt Ngụy, ra lệnh cho Đại Tư Mã và Phiêu Kỵ đại tướng quân dẫn hai đại quân xuống phía nam chinh phạt.
Trung Nguyên vừa yên ắng được vài năm giờ lại nổi cơn khói lửa. Chuyện thanh bình ca hát đã trở thành quá khứ, chỉ có tiếng trống trận, cờ xí rợp trời làm lòng người kinh hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]