Dịch: Vãn Phong
***
Cung điện ấm áp yên ắng như tờ, chỉ có tiếng tí tách nhỏ giọt đang không ngừng phát ra từ chiếc đồng hồ nước. Âm thanh ấy quá mức rõ ràng, giống như là tiếng trống dội vậy.
Dịch Dương nửa nằm nửa ngồi ở bên mép giường, nghiêng đầu nhìn bên cạnh mình, thật lâu mà không nói gì.
Trên chiếc gối màu xanh ngọc, nhồi bằng lông ngỗng là mái tóc dài đen nhánh như một dải lụa óng ả. Sắc mặt của cô gái tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không có chút sức sống, giống như là một cánh hoa vừa héo tàn.
Anh cứ nhìn cô như thế một lúc thật lâu, lâu đến nỗi gần như là chính anh cũng bắt đầu cảm thấy mơ màng. Phải chăng trước nay cô vẫn luôn như thế: mảnh mai nhu nhược, yếu ớt đáng thương.
Cô gái luôn dữ dằn mạnh mẽ trong trí nhớ chẳng qua là ảo giác của anh.
Ngón tay anh khẽ lướt trên gương mặt cô. Nó không hề lạnh lẽo như anh nghĩ, ngược lại còn nóng ấm. Cũng ngay trong lúc cảm nhận được sự ấm áp của cô, anh mới ngạc nhiên phát hiện ra không ngờ tay của mình đã trở nên lạnh lẽo như thế.
Bàn tay phải từ từ siết chặt, anh nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những lời mà Tô Kị đã nói với mình vào nửa canh giờ trước.
“Trước nay chưa từng có ai uống thuốc giải sau khi độc đã phát tác cho nên ta không biết kết quả sẽ thế nào.” Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, như là lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-hoang-thuong-cung-phe/2817318/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.