Dịch: Vãn Phong
***
Để trấn an Tô ngự nữ bị chấn kinh, hoàng đế thăng cho nàng ta thành lục phẩm bảo lâm, rồi thưởng thêm cho bốn cung nữ thái giám để chăm sóc nàng ta cẩn thận hơn.
Sau khi dưỡng bệnh xong, Thương Lâm vẫn thường xuyên đi thăm nàng ta, nhưng Tô Cẩm lại cảm thấy cô bị mình liên lụy nên lần nào cũng nhìn cô bằng vẻ mặt áy náy. Thương Lâm không chịu nổi ánh mắt nóng rực của nàng ta nên cũng bớt đi lại, Hàm Thúy Các cũng quạnh quẽ hơn nhiều. Thương Lâm biết mọi người đang e dè Hoắc Tử Nhiêu nên không dám quá gần gũi với Tô Cẩm.
Một hôm nọ, Thương Lâm mang lễ vật sang thăm Tô Cẩm, vừa bước vào đã thấy nàng ta ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt còn có vết nước mắt. Gió khẽ thổi qua mái tóc nàng ta, hoa lụa cài trên tóc khẽ rung rinh khiến nàng trở nên yếu ớt làm người ta thương xót.
Phương hướng mà nàng ta đang nhìn chính là… Kiền Nguyên Điện của hoàng đế.
“Tô bảo lâm.” Thương Lâm khẽ gọi.
Tô Cẩm quay đầu lại, thấy được cô thì hơi bất ngờ rồi lập tức cúi đầu lau nước mắt. Thương Lâm đi đến trước mặt nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
“Thần thiếp… thần thiếp không nghĩ gì cả.”
Thương Lâm nghĩ ngợi một chút: “Ngươi muốn gặp bệ hạ đúng không?”
Tô Cẩm ngẩng đầu lên, do dự nhìn cô.
“Nếu ngươi muốn gặp bệ hạ thì ta sẽ nói với bệ hạ một tiếng giúp ngươi.” Cô giải thích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-hoang-thuong-cung-phe/2817230/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.