Chương trước
Chương sau
Dịch: Vãn Phong

***

Ngày hôm sau, khi Thương Lâm thức giấc thì Dịch Dương đã rời khỏi đó. Cô nhìn những nếp nhăn trên chăn đệm bên cạnh, thật sự tiếp nhận chuyện mình ‘chung chăn chung gối’ với một người đàn ông quen chưa tới một ngày, sau đó bình tĩnh gọi Nhập Họa tới.

“Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ có rất nhiều người đến đây, bảo bọn họ lát nữa phải lấy lại tinh thần, đừng để xảy ra sai lầm gì.”

Nhập Họa vẫn đắm chìm trong nỗi vui mừng vì công chúa nhà mình được Ngụy Hoàng yêu thích, nghe vậy thì tích cực hỏi: “Vậy nô tì phải làm gì?”

“Một chuyện thôi.” Thương Lâm giơ một ngón tay lên với nàng ta. “Giúp ta trang điểm.”

“Trang điểm?” Nhập Họa nghi hoặc. “Trang điểm thế nào?”

“Em cứ trang điểm cho ta theo kiểu nào thịnh hành nhất bây giờ ấy, càng đẹp rực rỡ càng tốt, tốt nhất là biến ta trở thành một hồng nhan họa thủy ấy.”

Giờ thìn ba khắc, các vị phi tần trong hậu cung Ngụy Quốc lần lượt kéo đến Tiêu Phòng Điện. Thương Lâm ngồi ở ghế trên, nhìn mỹ nhân oanh oanh yến yến trong điện, người nào người nấy còn đẹp hơn hoa, rồi nghĩ tới cơ thể suy nhược của Từ Triệt, cảm thấy hắn trở nên như thế thì cũng có thể hiểu được. Không phải ta không kiên định mà là do những cám dỗ trước mặt quá lớn…

Nhập Họa đã phổ cập giáo dục cho cô tình hình hậu cung của Ngụy Quốc. Hoắc Tử Nhiêu là chị hai trong đó, nhưng trừ nàng ta ra thì còn có một người cũng đáng chú ý.

Chính là con gái của thừa tướng Tạ Ngộ, chiêu nghi Tạ Trăn Ninh.

Nghe nói trước khi xuất giá, Tạ Trăn Ninh này chính là tài nữ có tiếng của Cận Dương, vào cung cùng lúc của Hoắc Tử Nhiêu nhưng cuối cùng lại bại trong tay nàng ta.

Nàng ta là kẻ địch của Hoắc Tử Nhiêu, vậy thì đó chính là người mà Thương Lâm có thể tranh thủ sự giúp đỡ.

Đang nghĩ ngợi thì Tạ chiêu nghi – người có dung mạo thanh nhã kia đã mỉm cười lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương đến Ngụy Quốc đã được một thời gian rồi mà trừ lúc bái kiến người vào ngày người tiến cung ra thì thần thiếp vẫn chưa có cơ hội được trò chuyện với nương nương, thật là đáng tiếc.” Giọng nói có vẻ thân thiết nhưng lại không quá lố, rất có chừng mực.

“Tạ chiêu nghi khách khí rồi, bổn cung cũng rất muốn thân thiết hơn với các tỷ muội, nhưng vì vừa mới tới, trong người lại nhiễm bệnh nên mới bị trì hoãn.” Thương Lâm cười nói. “Thế nhưng bây giờ thân thiết với nhau thì cũng vậy thôi.”

“Đương nhiên.” Tạ Trăn Ninh vừa nói vừa nhìn Thương Lâm, một lát sau che miệng cười. “Trước đây thần thiếp có đọc thấy trong sách nói nữ tử Yến Quốc da dẻ nõn nà, trắng trẻo như tuyết thì còn tưởng là nói quá. Bây giờ gặp được nương nương thì mới biết vẻ đẹp của nữ tử phương bắc quả nhiên khác với nữ tử Giang Nam, đúng là diễm lệ vô song, thảo nào mà bệ hạ lại không thể rời mắt khỏi nương nương như thế.”

Hôm nay Thương Lâm mặc một cái váy ngang ngực màu đỏ hồng, bên ngoài thì khoác áo choàng bằng lụa mỏng. Mái tóc búi hình lưu vân kế, cài thêm chiếc trâm bằng vàng ròng có nạm viên ngọc đỏ. Đôi môi đỏ mọng, giữa đôi mày còn vẽ thêm hình hoa mai đang rất thịnh hành lúc bấy giờ. Quần áo trang sức rực rỡ kết hợp với làn da mịn màng như sữa của cô, đúng là khiến người ta không thể rời mắt. Cơ thể này của Hạ Lan Tích chỉ mới có mười bảy tuổi nên trong vẻ rực rỡ ấy còn có vài phần ngây thơ tươi tắn, nhìn thuần khiết hơn vẻ đẹp lộng lẫy và trưởng thành của Hoắc Tử Nhiêu nhiều.

Thương Lâm đang đợi câu này, khóe môi cô hơi nhếch lên, mặt thì nở một nụ cười vừa có chút thẹn thùng vừa có chút đắc ý. “Chiêu nghi quá khen rồi.” Ngập ngừng một chút, cô nói với vẻ hơi lấy lòng Tạ Trăn Ninh. “Có điều tối qua bệ hạ cũng nói những lời tương tự như vậy, xem ra Tạ chiêu nghi và bệ hạ cũng rất ăn ý với nhau.”

Những cung tần thuộc phe Tạ Trăn Ninh cũng hùa theo. “Phải đấy! Trước giờ bệ hạ vẫn thích tài trí và sự nhạy bén của chiêu nghi nương nương, ngài ấy nghĩ gì nương nương cũng có thể đoán được.”

“Chỉ đoán được ý của bệ hạ thôi thì có ích gì? Không thể hầu hạ bên cạnh quân vương thì làm sao mà thực hiện được đạo làm phi tử?” Một phi tần mặc bộ váy màu vàng nhạt lạnh lùng nói. “Theo thần thiếp thì người vất vả nhất trong cung này chính là quý phi nương nương, hàng ngày ở bên bệ hạ, khiến cho chúng ta đều được hưởng thanh nhàn.”

Nãy giờ Hoắc Tử Nhiêu vẫn im lặng ngồi nghe Thương Lâm và Tạ Trăn Ninh ca tụng lẫn nhau, bây giờ mới lơ đễnh nở nụ cười: “Ngọc Yên, muội nói bậy gì đó. Hầu hạ bệ hạ là phúc của bổn cung, nào dám nói là nhọc nhằn.”

Tiệp dư Tiết Ngọc Yên nghe thế thì vội vàng nhận lỗi, nhưng trên môi lại là nụ cười thâm thúy. “Nương nương nói phải, thần thiếp hồ đồ rồi.” Nàng ta ung dung nói: “Được hầu hạ bệ hạ chính là phần phước, nhưng không phải ai cũng được hưởng phần phước này.”

Lời châm chọc này vừa thốt ra thì trong điện lập tức im phăng phắc, chỉ có Tạ chiêu nghi vừa bị châm chọc là vẫn cứ bình tĩnh nói. “Tiết tiệp dư nói rất đúng, chúng thần thiếp nào có phúc khí như quý phi nương nương.” Nàng ta nhìn Thương Lâm, mỉm cười. “Nhưng may mà hoàng hậu nương nương cũng là người có phúc khí, thần thiếp nghe nói bệ hạ rất thích nương nương, biết đâu trong tương lai, phúc khí của người sẽ bao trùm cả hậu cung này cũng nên.”

Hoắc Tử Nhiêu nghe thế thì mặt lập tức biến sắc.

Thương Lâm thấy Tạ Trăn Ninh dùng cô để châm chọc Hoắc Tử Nhiêu thì lòng thầm lấy làm tiếc nuối: còn tưởng nàng ta là người lương thiện, không ngờ bụng dạ cũng xấu xa lắm!

Cô hít sâu một hơi, cười giả tạo. “Chiêu nghi trêu đùa rồi, bổn cung… làm sao mà bì được với Hoắc quý phi.” Ba chữ cuối cùng có chứa chút oán hận, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Cô phải mượn sức của Tạ Trăn Ninh nên đương nhiên phải tỏ ra căm thù Hoắc Tử Nhiêu, chỉ có như thế thì mới có thể khiến Tạ Trăn Ninh yên tâm làm bạn với cô.

Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh một tiếng. “Bổn cung mệt rồi, ta về trước đây.” Nói xong liền đứng dậy định đi.

“Quý phi nương nương nói đến là đến nói đi là đi, làm như Tiêu Phòng Điện này là nhà của mình vậy.” Tạ Trăn Ninh nhướng mày. “Thần thiếp nhớ hôm nay khi bước vào người cũng chưa hành lễ vấn an với hoàng hậu nương nương thì phải? Lễ nghĩa không chu toàn như thế, nhỡ đâu khiến hoàng hậu nương nương hiểu lầm là hậu cung Đại Ngụy ta không có phép tắc thì sao?”

Hoắc Tử Nhiêu quay người lại, khinh khỉnh nhìn Tạ Trăn Ninh. “Khi nào thì đến phiên ngươi dạy bổn cung phép tắc hả chiêu nghi?”

Tạ Trăn Ninh khẽ mỉm cười. “Nương nương không cần nhắc nhở, thần thiếp tự biết vai vế của mình không bằng người. Nhưng lễ nghĩa là do các bậc thánh hiền đề ra, thần thiếp cũng chỉ làm theo đó, không quen nhìn ai đó xem thường lời dạy của thánh hiền nên đành phải nói những lời nghe không lọt tai một chút…”

Hoắc Tử Nhiêu lạnh lùng nhìn Tạ Trăn Ninh, Tạ Trăn Ninh mỉm cười nhìn lại, không chút e dè.

Hoàng hậu nương nương – chủ đề của câu chuyện – nhìn hai vị phi tần đối chọi gay gắt thì cảm thấy nhiệt huyết bốc lên phừng phừng. Kim chi dục nghiệt phiên bản trực tiếp này, trong nụ cười của các mỹ nhân đều chưa đao kiếm, tàn sát lẫn nhau, không gì  thú vị hơn!

Hoắc Tử Nhiêu bỗng cười xì một tiếng, vẻ mặt ngạo mạn không gì sánh nổi. “Đợi ngày nào phượng ấn của hoàng hậu được đưa đến Tiêu Phòng Điện này thì ngày ấy bổn cung sẽ tự động hành lễ với hoàng hậu nương nương theo đúng lễ nghĩa.” Ngụ ý là bây giờ người quản lý mọi việc trong hậu cung này vẫn là quý phi ta, hoàng hậu gì đó chẳng qua chỉ để trưng bày mà thôi!

Cực kỳ kiêu ngạo!

“Bệ hạ…” Tiết Ngọc Yên khẽ kêu lên một tiếng, ngơ ngác nhìn về một hướng. Những người còn lại nhìn theo ánh mắt nàng ta, chỉ thấy Dịch Dương mặc một chiếc áo bào màu xanh lam thẫm, lãnh đạm đứng trước cửa điện.

Thương Lâm đứng dậy trước tiên, bước vài bước tới trước mặt hắn, quỳ xuống hành lễ. “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ cát tường.” Đại sự làm trọng, giữ mạng quan trọng hơn, tôn nghiêm danh dự gì đó quẳng sang một bên trước đã.

Những người còn lại cũng quỳ xuống bên cạnh Thương Lâm để hành lễ. “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ cát tường.”

Thương Lâm cúi đầu, không nhìn được nét mặt của Dịch Dương nhưng cô dám chắc rằng mình đã nghe được một tiếng cười khe khẽ.

Gã khốn này!

Chắc chắn là hắn đang cười nhạo cô đấu tranh tư tưởng cả ngày trời, cuối cùng vẫn quỳ trước mặt hắn.

“Bình thân!”

Mọi người đứng dậy nhưng không ai dám nói chuyện. Không ai ngờ được rằng bệ hạ lại lặng lẽ xuất hiện trước cửa điện, không biết lúc nãy Hoắc quý phi và Tạ chiêu nghi châm chọc lẫn nhau, hắn đã nghe được những gì…

“Trẫm nghe nói Tạ thừa tướng gia giáo nghiêm ngặt, con gái được ông ấy dạy dỗ quả là đoan trang hiểu lễ.” Dịch Dương nhìn Tạ Trăn Ninh, ôn hòa nói. “Hôm khác có rảnh ta sẽ đến Y Lan Điện nghe nàng ngâm thơ.”

Tạ Trăn Ninh nghe thế thì rất vui mừng, mỉm cười nói: “Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp xin đợi thánh giá của người!”

Hoàng đế cười cười rồi nhìn sang Hoắc Tử Nhiêu. Dưới ánh mắt hơi lạnh lùng của hắn, lúc đầu Hoắc Tử Nhiêu còn duy trì vẻ bướng bỉnh, nhưng sau đó mắt lập tức đỏ hoe, những giọt nước mắt bất ngờ trào ra. Nàng ta dường như ngẩn ra một lát rồi xót xa che mắt lại: “Thần thiếp không quầy rầy bệ hạ và các vị muội muội nữa, xin được cáo lui trước.”

Nàng ta định đi thì bị Dịch Dương kéo lại. “Trẫm còn chưa nói gì mà nàng đã khóc trước rồi.” Giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.

“Bệ hạ còn cần phải nói gì sao?” Hoắc Tử Nhiêu giận dỗi đáp: “Người nhìn thần thiếp như thế thì thần thiếp đã…”

Dịch Dương im lặng một lát, sau đó thở dài thỏa hiệp. “Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, trẫm không có trách nàng.” Hắn cười khổ. “Trẫm nhớ trước đây tính tình của nàng đâu có bướng như thế.”

“Tính tình của thần thiếp trước giờ vẫn thế, là do bệ hạ không nhớ trước kia thần thiếp là người như thế nào thôi.”

“Được rồi, đều là lỗi của trẫm.” Dịch Dương cười nói. “Thế đã được chưa, đừng tức giận nữa.”

Nghe hắn nói những lời dỗ dành như thế, cuối cùng Hoắc Tử Nhiêu cũng chịu cười, còn ngượng ngùng quay đầu đi.

Thương Lâm nhìn Dịch Dương vừa vào cửa là đã bắt đầu trình diễn, một cảm giác ‘sùng bái’ bỗng dâng trào trong cô, gần như là không kiềm chế được.

Nhìn lời thoại của hắn mà xem! Nhìn cách hắn thay đổi cảm xúc mà xem! Diễn xuất tự nhiên biết bao, không để cho đạo diễn có cơ hội hô ‘NG’.

Đang lúc cô hổ thẹn vì thua kém hắn thì đã thấy ảnh đế Dịch Dương bệ hạ đưa tay ra với mình, cười rất dịu dàng. “Hôm qua nàng ngủ thế nào? Trẫm nghe nàng cứ trở mình mãi, có phải không quen với giường trong Tiêu Phòng Điện hay không?”

Trước mắt bao nhiêu là người, đầu tiên hắn có thái độ ám muội với Tạ Trăn Ninh, Hoắc Tử Nhiêu, sau đó thì nói thế với nàng, không hổ là cao thủ tán tỉnh. Thương Lâm bội phục hắn.

“Không phải.” Thương Lâm mỉm cười. “Có lẽ là bệnh của thần thiếp còn chưa khỏi hẳn nên người hơi khó ở.”

Mặt Dịch Dương đầy vẻ quan tâm lo lắng. “Nếu là thế thì lát nữa bảo ngự y đến khám cho nàng thử xem.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Những người trong điện nhìn tình cảnh này thì dần hiểu ra. Hiện nay bệ hạ vẫn còn rất thích Hoắc quý phi, nhưng vị hoành hậu nương nương đến từ nơi xa này cũng rất được lòng hắn. Tuy tạm thời còn chưa bằng được Hoắc quý phi nhưng người khác cũng không thể xem thường. Cho nên lúc nãy Tạ chiêu nghi chỉ trích Hoắc quý phi vô lễ với hoàng hậu, bệ hạ chẳng những không trách tội nàng ta mà còn nói ‘có rảnh sẽ đến nghe nàng ngâm thơ.”

Xem ra tình thế trong hậu cung này sắp thay đổi!

“Hoàng hậu vừa đến Ngụy Quốc, rất nhiều chuyện còn chưa quen hết.” Dịch Dương nắm tay Thương Lâm, nhìn Hoắc Tử Nhiêu. “Chuyện trong cung nàng quản quen rồi, sau này cứ tiếp tục quản lý, vất vả cho nàng.”

Trái tim nãy giờ vẫn thấp thỏm của Hoắc Tử Nhiêu rốt cuộc cũng được bình yên. Hoàng thượng đang tỏ rõ thái độ với nàng, cho dù hiện nay hắn sủng ái hoàng hậu thì quyền quản lý hậu cung vẫn nằm trong tay nàng.

Cho nên hắn quả nhiên là bất chợt mê đắm một mỹ nhân chứ không phải như cha đã lo lắng, phát hiện được điều gì nên đang âm thầm tính kế.

“Dạ.” Nàng ta nói: “Đương nhiên thần thiếp sẽ cố gắng hết sức, san sẻ với bệ hạ và… hoàng hậu nương nương.”

Dịch Dương mỉm cười. “Trẫm biết là nàng sẽ không để trẫm phải thất vọng mà.” Hắn nhìn những người khác. “Được rồi, nếu các nàng không có việc gì nữa thì lui trước đi.”

Mọi người thấy hoàng thượng cầm tay hoàng hậu, mặt cười thật tươi thì biết là hắn đang chìm trong giai đoạn lưu luyến người mới không rời nên thức thời cáo lui. Hoắc Tử Nhiêu rất bực bội trong lòng nhưng cũng không nói gì. Trước đây thỉnh thoảng hoàng đế cũng bị người khác quyến rũ, chỉ cần qua khỏi mấy ngày đầu nồng nhiệt kia là sẽ trở về bên cạnh nàng.

Đang định cáo lui thì lại nghe hoàng đế chậm rãi nói. “Đúng rồi, trẫm đã sai người đi điều tra chuyện con mèo của nàng, chắc qua vài ngày nữa là sẽ có câu trả lời cho nàng.”

Hoắc Tử Nhiêu im lặng một lúc rồi mỉm cười. “Vậy thì tốt quá.”

Thấy mọi người đã đi hết, Thương Lâm cũng tháo bộ mặt tươi cười giả tạo của mình xuống, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dịch Dương, dùng giọng điệu lẳng lơ và độc ác của dì Tuyết[1] để nói: “Đúng là một vở kịch hay!”

Dịch Dương lườm cô một cái. “Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng dọa người.”

Thương Lâm không ngừng ‘chậc chậc’ tán thưởng. “Bệ hạ ơi bệ hạ, hậu cung của người đúng là muôn màu muôn vẻ, kiểu nào cũng có. Bây giờ người có cảm giác như Giả Bảo Ngọc lạc vào cõi mộng Thái Hư không? Khắp nơi toàn là thần tiên tỷ tỷ?”

Dịch Dương cười xùy một tiếng. “Cô gọi mấy mụ này là thần tiên tỷ tỷ sao? Xem ra mắt thẩm mỹ của cô kém hơn tôi tưởng nhiều.”

Bị hắn châm chọc như vậy, Thương Lâm cũng không hề thấy khó chịu, nghĩ ngợi một lát, cô gật đầu đồng ý: “Cũng phải, với diện mạo của anh, từ nhỏ tới lớn soi gương ngắm mình không biết bao nhiêu lần, chắc là rất khó mà ngắm trúng một cô gái nào. Đời này trừ làm gay ra thì chắc không còn đường nào khác.” Cô đột nhiên cả kinh. “Lẽ nào vì lý do này mà Chu Tuấn mới chia tay với Tiểu Thi? Thì ra anh mới là kẻ thứ ba!”

Dịch Dương nhìn cô bằng gương mặt không chút biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy Thương Lâm ôm ngực, giả vờ như bị kinh hãi thì thấy hơi tức cười.

Hôm nay, cô rất xinh đẹp.

Hắn nhớ lại tình cảnh đứng ngoài cửa điện nhìn thấy cô hôm nay. Cô mặc quần áo đỏ, da trắng như tuyết, thanh khiết mà nóng bỏng, giống như một đóa mai đỏ nở trên nền tuyết trắng. Đóa hoa vẽ giữa hai chân mày càng điểm xuyến thêm cho vẻ đẹp của cô. Đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, hăm hở nhìn mấy cô gái trước mặt, trong đó pha thêm chút hồn nhiên đáng yêu.

Hắn biết tại sao cô lại ăn mặc trang điểm như vậy, chỉ vì hắn nghĩ ra cái cớ đắm chìm trong mỹ sắc nên cô liền phối hợp với hắn, trang điểm thành một mỹ nhân tuyệt thế. Không cần hắn nhắc nhở, cô cứ thế mà làm một cách tự nhiên, giống như hai người đã thương lượng trước vậy.

Sự ăn ý như vậy, rất giống với những khi hắn và các đồng đội cùng đi làm nhiệm vụ.

“Anh… anh nhìn tôi làm gì?” Phát hiện vẻ khác thường của hắn, Thương Lâm hơi mất tự nhiên, cô vuốt mặt mình. “Co phải anh cảm thấy tôi ăn mặc trang điểm thế này kì cục lắm không? Tôi cũng thấy thế đấy, môi thì đỏ quá. Nhưng Nhập Họa nói gần đây ở Cận Dương rất thịnh hành style này, tôi đành phải để cho cô ấy làm.”

Dịch Dương dời mắt sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Cũng được, còn hơn cái hôm cô ra tay với tôi ở nhà A Tuấn.”

Hắn lại nhắc tới chuyện này, sự áy náy trong lòng Thương Lâm lại dâng lên, cô vội vàng nghiêm túc nói: “Chúng ta bàn chuyện chính sự trước đi. Hôm nay tôi đã thăm dò rồi, cảm thấy cái cô Tạ chiêu nghi ấy rất có tiềm chất để lôi kéo về phe chúng ta, không thể bỏ qua.”

Dịch Dương gật đầu. “Cha cô ta là thừa tướng Tạ Ngộ, vốn là đối thủ một mất một còn với Hoắc Hoằng. Có điều bây giờ Hoắc Hoằng nắm binh quyền trong tay, Tạ Ngộ bị áp chế, ngay cả con gái ở hậu cung cũng không được sủng. Nếu chúng ta muốn chọn người để đối kháng với Hoắc Hoằng thì Tạ Ngộ chính là người thích hợp nhất.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Thương Lâm nói. “Cho nên hôm nay tôi cố ý thân thiết với Tạ chiêu nghi trước mặt mấy bà vợ bé của anh, còn giả vờ như mình không hề có tâm cơ, được hoàng thượng nhìn trúng là liền đắc ý, rồi còn ghi hận Hoắc Tử Nhiêu nữa, để cho cô ta buông lỏng sự cảnh giác.” Cô chống tay lên má. “Có thể thấy, cô ta cũng muốn mượn tay tôi để chèn ép Hoắc Tử Nhiêu, như thế bọn tôi có thể lợi dụng lẫn nhau. Có điều so với Hoắc Tử Nhiêu thì cô ta còn yếu thế quá, anh phải nghĩ cách cất nhắc cô ta.”

“Chẳng phải tôi đang cất nhắc đấy sao?” Dịch Dương nói. Hắn không thể lập tức thay đổi thái độ với Hoắc Tử Nhiêu và Tạ Trăn Ninh, như vậy thì quá đột ngột, nên chỉ có thể bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt trước. Hậu cung đã loạn thành một đống, trong triều còn rất nhiều thứ hắn phải làm quen. May mà Từ Triệt là một tên không quan tâm đến triều chính, nếu không bọn họ hỏi vài câu mà không biết thì không lộ mới lạ.

Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy đau đầu. Nhìn sang Thương Lâm, hình như cô đang chìm trong suy tư, vẻ mặt hơi buồn bã. Một lát sau, cô mới rầu rĩ nói: “Anh nói xem, sao chúng ta lại rơi đến nơi này chứ? Nếu không xảy ra chuyện này, chắc chắn bây giờ tôi đang vui vẻ đọc truyện trên mạng chứ không cần phải nghĩ mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.” Cô úp mặt vào cánh tay. “Còn mẹ tôi nữa, nếu bà biết tôi đã xảy ra chuyện thì sẽ đau lòng biết bao…”

Cô cố kiềm nén không cho mình suy nghĩ tới chuyện này, tích cực đối mặt với tương lai. Nhưng đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, làm sao mà không nhớ cho được?

Dịch Dương im lặng một lát, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô. “Cho nên chúng ta phải sống sót. Chỉ cần còn sống thì sẽ có cơ hội.”

Một lúc sau mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ của cô. “Ừ…”

Đêm hôm đó, hai người lại quấn chăn, nằm song song trên chiếc giường rộng lớn kia. Nữ quan ghi chép đã bị đuổi đi, Thương Lâm nhìn chằm chằm vào quả cầu xông hương được làm bằng vàng chạm rỗng kia một lúc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa vấn đề nghiêm túc kia ra dò hỏi một chút.

“Ừm, chuyện đó… anh tính làm sao bây giờ?” Cô cân nhắc chọn từ ngữ. “Anh thấy đó, đương nhiên là giữa chúng ta phải duy trì quan hệ hữu nghị cách mạng thuần khiết này, nhưng anh và mấy cô phi tần như sói như… không đúng, như hoa như ngọc kia thì phải làm sao đây?”

Dịch Dương vốn chưa ngủ, nghe thế thì mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô. “Cô nói xem?”

Thương Lâm giả vờ đau đớn nói. “Tôi biết đối mặt với nhiều mỹ nhân như thế mà phải ăn chay làm hòa thượng thì tàn nhẫn quá. Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình, nếu anh cứ đắm chìm trong tưởu sắc thì…”

“Nếu tôi đắm chìm trong tưởu sắc thì cô sẽ thành tiểu quá phụ, đúng không?” Dịch Dương thản nhiên tiếp lời.

Thương Lâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, là đại quả phụ, bên dưới còn có một đám tiểu quả phụ. Sau đó, lỡ có ngày nào không cẩn thận, đại quả phụ sẽ bị nhị quả phụ và cha cô ta xử lý.”

Dịch Dương cười khẽ một tiếng. “Được rồi, cứ yên tâm đi, tôi không có hứng thú chiếm đoạt vợ của người ta.”

Thật ra Thương Lâm đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, lúc này mới khéo léo hỏi vấn đề khác. “Vậy anh làm sao giải thích chuyện mình đột nhiên không… ham muốn nữa?”

Dịch Dương vuốt cằm, nghĩ ngợi một lát: “Cô có cao kiến gì không?”

“Đề nghị hả? Tôi có một cách này.” Thương Lâm nhích lại gần hắn. “Nhưng không biết anh có chịu mất mặt không?”

Dịch Dương nhìn ánh mắt sáng rực của cô, cẩn thận hỏi. “Cô nói ra nghe cái đã.”

“Anh thấy đó, sức khỏe của Từ Triệt vốn đã không được tốt, chúng ta hãy giả vờ suy yếu hơn nữa… Cứ nói là anh, ừm… bị suy nhược, phải tiết chế chuyện ấy…” Cô lóng ngóng nói tới đây, cảm thấy hắn đã hiểu được thì lập tức liệt kê những lợi ích trong đó ra: “Như thế anh vừa có thể tránh được sự quấy nhiễu của mấy bà vợ của Từ Triệt, còn có thể khiến cha con họ Hoắc mất cảnh giác. Một công đôi việc, tốt biết mấy!”

Dịch Dương nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Với trí thông minh của hắn, đương nhiên hắn biết ý tứ thật sự của Thương Lâm không hề uyển chuyển như lời cô vừa nói.

“Nếu không tôi cứ giả vờ như bất lực trong chuyện phòng the để Hoắc Hoằng khỏi phải lo nghĩ nữa, cô thấy thế được không?” Hắn cười rất ôn hòa.

“Nếu anh bằng lòng thì tốt quá rồi!” Thương Lâm hưng phấn vỗ tay, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Dịch Dương thì lập tức thôi cười cợt. “Đương nhiên nếu anh không muốn thì chúng sẽ sẽ nghĩ cách khác…”

Tuy cô chưa từng có bạn trai nhưng cũng biết muốn một người đàn ông giả vờ bất lực thì sẽ mất mặt đến nhường nào. Chẳng phải có người từng nói, đa số đàn ông thà nhận mình là tội phạm cưỡng dâm chứ cũng không muốn thừa nhận mình là kẻ bất lực đó sao.

Tuy rằng người mất mặt là Từ Triệt, nhưng bây giờ Dịch Dương đang ở trong cơ thể hắn, chắc sẽ không muốn bị người ta bàn tán sau lưng như vậy…

Dịch Dương thấy cô có vẻ chột dạ thì cười thầm trong bụng. Cô gái này đúng là lạ, có đôi khi nhe nhanh múa vuốt rất dữ dằn, nhưng đôi khi lại tế nhị đến khó tin. Lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của người khác, giống như là sợ hắn tức giận vậy.

Rốt cuộc thì cô đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào?



[1] Dì Tuyết: chính là Vương Tuyết Cầm, vợ thứ chín của Lục Chấn Hoa trong phim Dòng sông ly biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.