Ta lạnh nhạt đ.â.m thêm một nhát chí mạng:
“Thuốc trị thương của chàng là Chu đại phu phải đến Trấn Nam Vương phủ khom lưng cầu xin mới có được, tự nhiên cả kinh thành đều biết.”
“Các vị thúc bá sợ ta uổng phí nửa đời sau, sầu muộn cô độc, nên mỗi người tặng ta hơn chục tiểu lang quân.”
“Nhưng phu quân đừng lo, bọn họ chỉ là trò tiêu khiển mà thôi. Chàng vẫn là chính thất phu quân của ta. Sau này chỉ cần lo việc trong phủ, ta sẽ không để ai đe dọa đến vị trí của chàng.”
Tạ Hoài Nghĩa chấn động đến nghẹn lời, còn ta thì thản nhiên nói tiếp:
“Họ đều là những kẻ đáng thương, người thì bán thân cứu mẫu thân, kẻ thì gia cảnh nghèo hèn. Có hai người còn là đồng hương của ta nữa.”
“Chàng biết đấy, ta vốn là người mềm lòng. Năm xưa cứu chàng, ta cũng không do dự. Giờ thấy họ khốn cùng, ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?”
“Chỉ là vài kẻ đáng thương thôi mà, chàng rộng lượng chút, đừng chấp nhặt với họ.”
“Đợi chàng khỏe lại, ta sẽ để họ dâng trà kính chàng.”
Tạ Hoài Nghĩa suýt ngất, nếu không phải ta ấn mạnh lên phần thân thể đã mất của hắn, chắc đã ngã nhào.
Hắn giờ chẳng còn gì trong tay, nếu còn dám ngăn cản hạnh phúc của ta, các thúc bá của ta tuyệt sẽ không tha cho hắn.
Tạ Hoài Nghĩa cứng họng không nói nổi, còn Tạ Minh Lãng thì tức đến nhảy dựng lên.
14
Hắn bị thương càng ngày càng nặng, đầu gối đau đến mức mấy đêm liền không thể ngủ được, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-con-dau-deu-trong-sinh-roi/4796970/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.