Lúc này hắn còn không biết con trai đã bị tiếng xấu đến mức quan phủ không chấp nhận, không còn tương lai.
Vì tương lai con trai, hắn mới nghiến răng chịu nhịn, không dám để mối tình vụng trộm lộ ra trước mặt ta.
Hơn nữa, trước sinh tử, tên ấy tự tư lợi; sao dám đặt mình vào nguy hiểm.
Hắn nắm tay băng như móng giò, im lặng nắm chặt thành nắm đấm, giọng ngày càng nhỏ:
“Nàng ta nói dối.”
Chỉ một câu đó chưa đủ, ta liền hỏi:
“Vậy sao ngươi lại đến sân nhà nàng giữa ban ngày? Nam đơn nữ chiếc ở cùng nhau, ngươi còn mang theo bạc riêng của ta bảo là thưởng trên dưới, chẳng lẽ ngươi nuôi nàng sao?”
“Đồ tiện nhân, để ta xuống ngục một chuyến, xem rốt cuộc là ai mà có mưu mô thế, quyến rũ phu quân ta, còn dối trá lấy bạc của ta.”
Tạ Hoài Nghĩa hoảng hốt, vội biện minh:
“Không phải như vậy! Ta và nàng ta cùng quê, nàng ta cô đơn cầu giúp ta, ta thương xót mới giúp một chút.”
Người của quan phủ đáp lại:
“Nhưng trong lời khai nàng ta nói phụ mẫu và đệ đệ nàng ta đang kinh doanh ở Vân Châu, ăn mặc không thiếu thốn, vậy sao còn cần đến sự giúp đỡ của Tạ đại nhân?”
Lời nói của hắn bị bóc trần, lập tức lúng túng.
Hắn cố tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng mắng:
“Một cái miệng láu lỉnh thế, lừa luôn cả ta! Nếu biết nàng ta còn chỗ dựa, ta nào dám lấy bạc của thê tử để giúp nàng ta về quê…”
Ta vội ngắt lời: “Chắc là vì nàng ta có bạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-con-dau-deu-trong-sinh-roi/4796968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.