Lời hắn vừa dứt, thì con tiện nhân Liễu Yến Nhi đang co ro một bên liền hiểu ý.
Thu lại vẻ mặt tái nhợt, nàng lớn tiếng khóc than:
“Là mẫu thân vô dụng! Thân thể trong sạch này vốn đã trao cho phụ thân con, vậy mà chỉ vì thân phận thấp hèn mà bị người khinh miệt. Ngay cả con cũng không thể được nhận tổ quy tông.”
“Mẫu thân vô dụng, chẳng còn mặt mũi sống tiếp, giờ sẽ dẫn con cùng đi c.h.ế.t.”
Dứt lời, nàng ta lao thẳng đến bức tượng sư tử đá trước cửa nhà ta.
Chỉ chực dùng đầu đập vào đó để giả c.h.ế.t, mong lấy được lòng thương hại của người đời, rồi bám vào Lý gia ta mà sống.
Ta phản ứng cực nhanh, quất roi ra tay.
Ngọn roi như con rắn dài, quấn chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu Yến Nhi.
Khi nàng ta còn đang nghẹt thở, ta mạnh tay giật một cái, ném thẳng cả người nàng ta về phía Tạ Minh Lãng.
Hắn né không kịp, bị đập thẳng vào ngực.
Liễu Yến Nhi không hề bị thương, còn Tạ Minh Lãng vốn đã đầy vết roi, lại bị đập trúng chỗ đau, liền gương mặt méo mó, m.á.u sắc rút sạch.
Chưa kịp để Liễu Yến Nhi lên tiếng, ta đã cong môi cười lạnh:
“Xem đi, ta mời cho ngươi một vị khách quý đây.”
Liễu Yến Nhi vừa quay đầu, sắc mặt liền tái nhợt.
Giữa đám đông, có một nam nhân phong trần mệt mỏi lao tới.
“Yến Nhi, ta sống trở về rồi! Nàng nói nàng mang cốt nhục của ta, là thật sao?”
7
Mọi người đều kinh ngạc.
Nam nhân kia đã lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-con-dau-deu-trong-sinh-roi/4796965/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.