Rất nhiều năm về trước.
Thiên Sơn Cốc nơi lập gia trang Hứa gia.
Châu Văn Quyền đưa một nữ nhi trạc mười tuổi lên núi. Đó là nữ nhi duy nhất của ông. Từ nhỏ Châu tiểu thư sức khỏe ốm yếu, bệnh tật liên miên. Tể tướng xót con, ông đưa nữ nhi đến Hứa gia mong rằng sau khi được Hứa gia điều trị. Châu Ân Hoan sẽ khỏe mạnh hơn.
Năm đó Lý Bách đã mười bốn.
Lần đầu y nhìn thấy Châu Ân Hoan, nàng là một đứa trẻ đặc biệt. Ngũ quan thanh tú, trên người luôn có khí chất gì đó rất đặc biệt khiến y bị thu hút bởi cái nhìn đầu tiên. Châu Ân Hoan phải ở lại sơn cốc một khoảng thời gian, chẳng thể biết trước là bao lâu. Phụ thân của y nói, khi nào nàng khỏi hẳn sẽ xuống núi.
Châu Ân Hoan suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương, khi được đưa lên núi cao hoang sơ. Nàng khóc rống lên, bởi ở trên đây vắng vẻ không người cũng chẳng có nha hoàn nào theo hầu hạ. Nàng phải sống với Hứa gia bao lâu chẳng biết. Ở Thiên Sơn Cốc chỉ có một người trạc tuổi nàng. Đó là Hứa Bách An, trưởng tử của gia chủ.
Hứa Bách An đam mê y học từ nhỏ, núi rừng hoang sơ là nhà của y. Ngày ngày vào rừng tìm hiểu về cây thuốc. Châu Ân Hoan rất muốn chơi với y, nhưng nàng không dám mở lời cứ lẳng lặng theo y vào rừng, nhìn y say mê tìm hiểu cây thuốc. Mãi cho đến một ngày, Hứa Bách An vô tình trượt chân té
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-best-friend-khuay-dao-hau-cung/3318133/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.