"Tại sao lại căm hận ta như vậy?" Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa, nàng ta lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ mềm yếu thay vào đó là gương mặt lạnh lùng như băng tảng, sâu trong đáy mắt là sát ý lạnh lẽo.
Thủy Lạc Quận chúa cong môi cười, "Ngươi hỏi ta tại sao lại hận ngươi ư? Đáng lẽ ngươi phải biết nguyên nhân từ lâu mới phải."
"Ta biết ngươi hận ta, bởi ngươi đem lòng yêu Hoàng thượng nhiều năm. Nhưng ái tình là thứ chỉ có thể cầu, không thể cưỡng. Ngươi không thể ép bệ hạ yêu ngươi. Càng không thể cực đoan cấm bệ hạ yêu người khác."
"Tại sao không? Ta yêu chàng như thế, chàng cũng phải đáp lại tấm chân tình của ta. Nhưng chàng không hiểu lại đem trái tim trao cho ngươi. Ngươi là cái thá gì dám ngang nhiên cướp đi chàng? Ngay từ đầu chàng vốn thuộc về ta. Mãi mãi thuộc về ta, bất cứ ai cản đường ta đều phải chết." Thủy Lạc chậm rãi nói, giọng điệu nàng ta vô cùng thản nhiên.
"Thủy Lạc!" Châu Ân Hoan gằn giọng.
"Trong thâm tâm ngươi biết rõ, từ đầu chí cuối Hoàng thượng chỉ xem ngươi là muội muội, không hơn không kém. Hà cớ gì phải tự ảo tưởng một tình yêu viễn vông như thế? Chàng mãi mãi không thể nảy sinh tình cảm với ngươi."
Thủy Lạc kích động quát lên, chén trà nóng A Tố đặt trên bàn bị nàng ta hất đổ xuống sàn nước nóng bắn vào chân Châu Ân Hoan đau rát. A Tố vội vàng kêu lên: "Tiểu thư! Tiểu thư!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-best-friend-khuay-dao-hau-cung/3313709/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.