Hoàng đế bệ hạ đi dạo một phen, nào ngờ đi từ xa đã nghe tiếng ồn ào, hắn nhận ra trong đó rõ ràng là có sự góp giọng của lão tam nhà hắn.
Đang buồn chán gặp ngay náo nhiệt.
Tội gì không xem?
Hắn và Nguyễn công công đứng nép một bên, ẩn mình sau một cái cây to. Bắc Hải nghe thấy một loạt tiếng động, nào là tiếng chửi bậy, tiếng cãi nhau, còn có một tiếng ùm của vật rơi xuống nước, phải nói là rất phong phú.
Dựa vào những tiếng động trên, hắn biết rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Náo nhiệt này cũng hấp dẫn quá rồi.
Giờ đây, Bắc Viễn đã rời đi. Niềm vui cũng không còn, hắn đứng chắp tay ngắm mặt hồ lóng lánh một chút rồi định rời đi.
Ngay lúc hắn định dời tầm mắt, thì một bóng dáng màu cam đào xuất hiện.
Bóng dáng đó thập thò, lén lút, ngó nghiêng đủ kiểu nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.
Màu sắc tươi tắn đó khiến hắn lập tức nhận ra, hình ảnh cô nương bừng sáng trong ánh nắng lướt qua tâm trí hắn như một làn gió xuân thổi bay những ngày buồn chán.
Dáng vẻ khả nghi kia khiến hắn mười phần tò mò, hắn nhìn xuống y phục mình mặc. Thường phục màu vàng nhạt, đơn giản quá mức. Thoạt nhìn không giống y phục hoàng đế. Vì thế hắn rảo bước tiến về phía kẻ kia.
Châu Ân Hoan lúc này.
Nàng ôm chiếc áo choàng của Bắc Viễn quay lại bờ hồ Hương Liên.
Sở dĩ chuyện nữ tử ướt sũng người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-best-friend-khuay-dao-hau-cung/2981098/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.