Bắc Hải bị bàn tay nhỏ nhắn, mềm như bông của Châu Ân Hoan nắm lấy, hắn nhận ra cảm giác này thật dễ chịu, mềm mại quá đi.
Máu nóng lại dồn lên mặt, một vệt ửng hồng hiện lên.
Bàn tay nữ nhân, mềm mại dễ chịu như vậy sao? Tại sao đến bây giờ hắn mới biết chứ, uổng phí hai mươi bốn năm làm người.
Không được xiêu lòng!
Nữ nhân trước mắt vừa mới tung cước đá hắn một cái, hắn không thể vì một cái nắm tay mà quên đi mối thù này, mà rõ ràng là nàng nắm tay hắn, hắn chính là đang bị nàng khi dễ.
Bắc Hải đổi vị trí từ người bị nắm tay thành kẻ nắm tay, hắn kéo nàng vào một con hẻm nhỏ không người qua lại.
"Châu tiểu thư, người thật quá đáng!" Bắc Hải khoanh tay đứng trước mặt nàng, nói.
Châu Ân Hoan ngẩn ngẩn ngơ ngơ không hiểu hắn nói gì, nàng trầm ngâm nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy rồi bật cười, khi nãy mọi chuyện rối ren nàng nóng nảy nhảy đến đá vào mông hắn một cái, tên này chắc là bị đá đau nên ghi thù rồi.
"Tiểu thư còn cười được sao?" Bắc Hải cau mày.
Lại cười!
Lại nở nụ cười nữa rồi!
Gian thương này quá mức gian trá, định lấy nụ cười dụ dỗ hắn tha thứ sao, đừng mơ hắn lọt bẫy.
"Không... không..." Châu Ân Hoan cố nén cười, hai vai vẫn run run.
Mặc dù Bắc Hải lúc đó dáng vẻ rất chi là gợi đòn khiến nàng không kiềm được mà đá hắn, nhưng nàng xuống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-best-friend-khuay-dao-hau-cung/2981078/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.