Đèn pin trong tay rơi xuống đất lăn qua một bên, chiếu ra một khoảng sáng nhỏ trên mặt đất.
Bốn phía lập tức càng tối hơn. Trì Diên rụt lại trong ngực Diệp Nghênh Chi, động cũng không dám động.
Cậu thử nhỏ giọng gọi tên người yêu: "... Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi... Anh đừng làm em sợ..." Trong sảnh đá trống trải, giọng cậu càng lộ ra sự bất lực.
Diệp Nghênh Chi hôn vành tai cậu: "Không dọa em."
Thân người ấm áp dưới tay đang khẽ run, giống như thú nhỏ bị hắn bắt được, Diệp Nghênh Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào không thể nén tràn ra từ cổ họng.
Sợ thành như vậy, hai tay lại vẫn chống trên ngực hắn, cũng không biết phải chạy trốn, như dê con ỷ lại thợ săn, bộ dáng hoàn toàn mặc người chém giết.
Diệp Nghênh Chi thoáng chốc cảm thấy tình tự khó nén, hôn dọc theo vành tai cậu xuống dưới, từ cổ xuống xương quai xanh mới thoáng ngừng lại, khẽ thở ra một hơi.
Bởi vì Trì Diên khóc.
Tầm mắt hắn trong bóng đêm không bị ảnh hưởng, có thể thấy rõ người hắn yêu đang sợ hãi nhắm chặt mắt, mím môi, lông mi run rẩy thấm nước.
Trì Diên dáng vẻ gì hắn cũng thích, nhưng có lẽ bởi bản chất quấy phá, hắn không thể phủ nhận bản thân quả thật thích xem tiểu bảo bối bị hắn vuốt ve trong tay như vậy, bất lực lại rất ngoan ỷ lại hắn. Đau lòng mà trái tim lại điên cuồng. Muốn dỗ dành cậu vui vui vẻ vẻ, đừng khổ sở như vậy; lại nhịn không được thầm muốn bắt nạt cậu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tuy/1691372/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.