Trì Diên không kìm lòng được quay đầu nhìn hắn. Cả hai thấy hình bóng đối phương ở trong mắt nhau. Diệp Nghênh Chi đi vòng qua đứng đối diện, hai tay vòng xuống dưới khoát lên lưng Trì Diên, cúi người nhẹ nhàng hôn chóp mũi cậu: "... Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên gạt em, dùng phương thức đó xuất hiện trước mặt em. Là tôi đã mê tâm em, không có cách nào nên mới làm như vậy. Tôi chưa từng thích ai, cũng không biết nên làm thế nào... Trên mạng nói những người yêu nhau lúc hẹn hò sẽ cùng nhau xem phim, đi công viên tản bộ, sau này tôi cũng có thể đi cùng em." "A Diên, đừng sợ tôi. Lần này hãy thử dùng đôi mắt của chính em đến nhận thức tôi." Lúc này Trì Diên mới chậm chạp phát hiện thì ra Diệp Nghênh Chi nửa đêm hôm qua dẫn cậu xuống xe ở công viên là muốn dẫn cậu đi dạo. Cậu nhìn ánh mắt Diệp Nghênh Chi, lại không cách nào cự tuyệt, giống như cậu có thể thông qua đôi mắt tối trầm kia thấy được đáy lòng của đối phương, thấy được bản chất sau cùng của hắn. Diệp Nghênh Chi cũng không để tâm cậu trầm mặc, đưa tay kéo cậu lại: "Không có việc gì, cứ từ từ tới, tôi chờ em." Dù sao em cũng không chạy được. Hắn hôn nhẹ lên trán Trì Diên, mở cửa đưa mắt nhìn cậu đi làm, cười đến ôn nhu lại ngọt ngào. ———————— Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, trải qua một phen này Trì Diên đã làm tốt chuẩn bị đem chính mình triệt để bồi thường cho Diệp Nghênh Chi, thậm chí đã dự tính nhất định phải chết, lần này Trì Diên rất bình tĩnh mà thuận theo tự nhiên tiếp nhận chuyện tiếp tục cùng Diệp Nghênh Chi chung sống thế này. Sau khi đã trải qua sợ hãi mất phương hướng lúc đầu rồi mới có thể tĩnh tâm hồi tưởng lại cuộc sống sinh hoạt ngày thường, từng màn một sau khi lấy được tro cốt lần lượt xẹt qua trong đầu, vô luận là trước khi lộ rõ chân tướng hay sau khi mê hoặc tâm trí cậu, Diệp Nghênh Chi thật sự chưa từng hại cậu, còn cứu cậu từ trong tay những ma quỷ khác rất nhiều lần. Ví dụ như năm đó bọn họ đi ra ngoài du lịch, căn nhà kia e rằng thật sự là có cổ quái, là Diệp Nghênh Chi gạt cậu giúp cậu vượt qua một kiếp nọ. Còn có lúc bản thân đi ra từ chỗ Đường Quang Viễn liền lên xe ma, nếu như Diệp Nghênh Chi không cố ý tới đón cậu, sợ là cậu thật sự không còn mạng để về. Huống chi, sau khi bà ngoại qua đời, cũng không có ai giống Diệp Nghênh Chi tốt với cậu như vậy. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, mặc kệ là có phải có ý đồ khác hay không. Nếu như Diệp Nghênh Chi thật sự lừa cậu gạt cậu mưu cầu tính mạng cậu, cậu cũng nhận. Ngược lại cũng không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng mà chắc là sẽ có chút thương tâm. Qua những việc trên mà nói, hiện giờ cậu cũng không thể rời khỏi Diệp Nghênh Chi. Có Diệp Nghênh Chi ở bên ít nhất sẽ tạm thời an toàn, muốn xử trí cậu ra sao xử trí cậu khi nào toàn bộ phải xem tâm tình Tam công tử; nhưng nếu không có tro cốt Diệp Nghênh Chi và khí tức hộ thân, đại khái cậu sẽ sống không quá một tháng. Diệp Nghênh Chi đã nắm quyền tài chính trong nhà. Gia sản cha mẹ ông bà ngoại để lại cho Trì Diên đều được Diệp Nghênh Chi thu xếp đầu tư dưới danh nghĩa Trì Diên, các loại tiền lời tiền lãi thu nhập đều cao hơn so với lương của Trì Diên. Nói cách khác Trì Diên cũng không rõ lắm hiện tại dưới danh nghĩa của mình có bao nhiêu tài sản, cũng đã bỏ vào những chỗ nào. Cậu từng có ý định đem cả thẻ tiền lương cũng nộp hết lên, lại bị Diệp Nghênh Chi trả lại. Lúc đầu Diệp Nghênh Chi nói: "Ngoan, tiền lương để lại mua thức ăn, thích cái gì thì mua cái đó." Người yêu biết làm cơm, biết quản lý tài sản, còn không dùng lương mình nộp, tiền lương mình tùy ý tiêu, hoàn không không phải lo lắng về sau, nói ra có không biết bao nhiêu đồng nghiệp sẽ hâm mộ. Ngoại trừ không phải người, còn lại đều rất tốt. Kỳ thật không phải người cũng không phải vấn đề lớn, Trì Diên thậm chí không sợ yêu tinh yêu quái, mỹ nhân hồ yêu hồng tụ thiêm hương là tưởng tượng kiều diễm tuyệt vời cỡ nào của cổ nhân. Nhưng Diệp Nghênh Chi lại cứ phải là quỷ. (hồng tụ thiêm hương: nghĩa xưa là chỉ thư sinh trong lúc đọc sách dùi mài kinh sử có hồng nhan ở bên cạnh châm hương) Hắn là quỷ. Ý nghĩ này giống như đã ăn vào xương không xua đi được, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện không đúng lúc. Ban đêm Trì Diên vốn đang vùi trong ngực Diệp Nghênh Chi chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhớ tới người bên gối đã sớm qua đời, đang ôm mình vào lòng không phải người liền sợ tới mức mở mắt, thân thể cũng theo đó rùng mình một cái, hơi lui về phía sau, muốn rời khỏi ôm ấp của Diệp Nghênh Chi, nhưng lại không dám cử động quá rõ ràng. Diệp Nghênh Chi cảm nhận được động tác của cậu, cũng mở mắt, chậm rãi dùng tay kia xoa mặt cậu: "A Diên, đừng sợ tôi." "Tôi sẽ không hại em." Hắn cúi đầu xuống, trán dán lên trán Trì Diên, nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh trăng của cậu chân thành nói, trịnh trọng đến mức giống như đang trao lời thề. Đây là lần đầu tiên hắn nói vô cùng rõ ràng với Trì Diên, "Tôi sẽ không hại em" Trì Diên nhất thời giật mình, không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau tựa hồ hơi xấu hổ cúi thấp đầu xuống: "... Em sợ." Dẫu rằng nguyện ý đem tính mạng cho anh, nhưng em vẫn rất sợ. "Diệp Nghênh Chi, em sợ quỷ." Cậu cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ làm sai, đem hết thảy ý nghĩ trong lòng nói cho đối phương biết. Diệp Nghênh Chi sau khi nghe xong trầm ngâm một lát, cười nhạt nói: "Không sao. Trong kịch còn có《 Mẫu Đơn đình 》, trong liêu trai còn có Nhiếp Tiểu Thiến. Tuy rằng tôi không trở thành hồ mỹ nhân hồng tụ thiêm hương cho em được, nhưng vẫn có thể thử làm Diệp Tiểu Thiến." =))) "Chúng ta còn có thời gian rất dài, không cần phải vội." Hắn thấp giọng nói, không biết là nói với đối phương, hay là nói với mình. Trì Diên không nói gì, nhưng thân thể vốn đang co rúm hướng ra ngoài lại nhích tới gần Diệp Nghênh Chi, lặng lẽ nắm tay hắn. Lý trí nói cho cậu biết nên thoát khỏi, nhưng trái tim rồi lại muốn tin tưởng muốn ở bên. (Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật ma nữ trong Thiến nữ u hồn, Lưu Diệc Phi từng đóng vai này) ——————— Cứ như vậy lại qua ba tháng, rất nhanh đã vào thu, Trì Diên một lần nữa quen với cuộc sống ở chung với Diệp Nghênh Chi cùng nhau trải qua mỗi ngày. Một ngày nọ sau khi tan việc Trì Diên kinh ngạc phát hiện có một bóng người quen thuộc đang đứng ở cổng đơn vị, là Đường lão tiên sinh. Đường Quang Viễn sau khi trông thấy cậu liền hướng về phía cậu vẫy vẫy tay, ý bảo có lời muốn nói. Đơn vị của cậu ở trước đại lộ, người đến người đi ngựa xe như nước, Đường Quang Viễn nói muốn tìm nơi thích hợp để nói chuyện, liền dẫn cậu tới tiệm MacDonald đối diện. Trong tiệm đồ ăn nhanh tràn ngập tiếng cười đùa la hét của trẻ nhỏ, mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi chạy nhảy đùa giỡn không biết mệt. Trì Diên gọi hai ly đồ uống nóng mời Đường lão ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Đường Quang Viễn nhìn lướt qua bình sứ nhỏ trước ngực cậu: "Thứ kia vẫn luôn ở đó?" Trì Diên khẽ gật đầu, do dự một chút, cuối cùng chần chừ nói: "... Nếu ngài là vì 'Nó' mà đến đây, vậy thật không làm phiền ngài phải nhọc tâm nữa. Con đã hiểu rõ, nếu con đã đụng đến hắn trước, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng... Hắn vẫn luôn đối xử tốt với con, giúp con ngăn cản rất nhiều tai hoạ, cho dù có một ngày nào đó muốn lấy mạng con, con cũng nhận." Cổ nhân thờ phụng quỷ thần, vì cầu phù hộ mà thậm chí còn thường xuyên dùng người sống làm tế phẩm. Chế độ nô lệ dùng người sống làm tế phẩm phổ biến thì không nói, thời xã hội phong kiến có không ít ví dụ như vậy, có một đoạn trong《 Tây Du kí 》nghe nhiều nên thuộc là con cá chép làm Linh Cảm Đại Vương, đòi dân chúng xung quanh phải dâng đồng nam đồng nữ, như ý thì sẽ cho bọn họ mưa thuận gió hoà, không như ý thì sẽ khiến bọn họ cửa nát nhà tan. Bản thân cô độc một mình, lại là mệnh trời sinh tà tính, được Diệp Nghênh Chi bảo vệ sống lâu một ngày thì là một ngày, trừ lấy bản thân ra thì không có gì có thể dâng cho hắn. Huống chi... ba tháng này ý thức mình thanh tỉnh, Diệp Nghênh Chi hắn... cũng rất tốt. Đường Quang Viễn nghe xong cau mày: "Cậu tuổi còn trẻ, đang trong độ tuổi đẹp nhất, sao có thể có tư tưởng cổ hủ được ngày nào hay ngày ấy như thế được. Người sống trên đời, chính là cùng trời tranh mệnh, cậu cái tuổi này lại tiêu cực *vô vi như vậy, muốn những người già chúng ta đây phải nghĩ thế nào?" (vô vi: thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa) Trì Diên bị ông nói hơi giật mình, nhớ tới lúc bà ngoại cực nhọc dẫn cậu thăm viếng đạo quán chùa miếu cầu người bái Phật khắp nơi chỉ vì bảo vệ tính mạng cậu, cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng biện giải cho mình một chút: "... Cũng không phải thế ạ, Diệp Nghênh Chi hắn không cùng dạng đó, nếu bị những thứ khác cuốn lấy, con cũng sẽ không dễ dàng cam chịu số phận như vậy." Diệp Nghênh Chi với ma quỷ khác rốt cuộc không giống nhau chỗ nào, cậu cũng không nói lên được. Đối với cậu tốt? Đối với cậu tốt mặc dù là thật, nhưng lúc đầu rõ ràng đã mê hoặc tâm trí cậu lừa gạt cậu trước, nếu là yêu ma quỷ quái khác làm vậy, hiện tại chắc chắn cậu đã kinh hồn bạt vía không ngừng ra sức muốn thoát khỏi đối phương, nói không chừng đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán. Nhưng mà đối với Diệp Nghênh Chi hình như lại có thể dễ dàng tha thứ, sau khi tỉnh ngộ sự thật rồi trải qua nỗi kinh hoảng, lập tức đã rất tự nhiên mà tiếp nhận chuyện chung sống với đối phương, thật giống như sâu trong linh hồn đã sớm quen với sự tồn tại của hắn. Trì Diên nói lại lời của Diệp Nghênh Chi với Đường Quang Viễn: "Trong liêu trai cũng có Nhiếp Tiểu Thiến, hắn nói muốn làm Tiểu Thiến của con." Dù sao cũng là trước mặt người ngoài, sau khi nói xong cậu không kìm lòng được mà đỏ mặt. Ngày đó lúc sau ở trong thư phòng biệt thự, Đường Quang Viễn đã ý thức không rõ, chỉ mơ hồ biết người trẻ tuổi nọ đáp ứng cùng thứ kia trở về,thứ kia mới thả mình ra, để mình nhặt lại một mạng, song cũng không nhớ rõ chi tiết trong đó. Nhưng hôm nay nhìn qua thần thái biểu lộ của Trì Diên, làm sao có thể không rõ? Cậu và thứ kia rõ ràng là loại quan hệ đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]