Giữa thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp thế này làm Trì Diên cảm thấy xấu hổ, cậu thấp giọng nói "Đừng làm rộn", đẩy tay Diệp Nghênh Chi ra, không ý thức được hắn ôm mình là động tác tràn ngập dục vọng chiếm hữu cỡ nào.
Lần này không đợi cậu từ chối lần nữa, bác gái kia lại đã tự mình bỏ đi.
Trì Diên thầm nghĩ chẳng lẽ bác ấy bị bọn họ dọa sợ rồi, ngại ánh mắt đề phòng của bọn họ?
Bên kia, bác trai Lưu vẫn luôn đứng ở phía xa thấy vợ mình mặt trắng bệch trở về, dụi tắt điếu thuốc vội vàng hỏi: "Sao rồi? Không phải nói muốn làm chuyện tốt tích phúc cho con cháu ư? Sao lại bỏ mặc để cậu thanh niên kia ở nhà lão Hồ? Cậu thanh niên kia nhìn qua sẽ *không trấn áp được đâu."
(Không trấn áp được: ý là thể chất hư nhược yếu ớt, không chống lại được ma quỷ, người khỏe mạnh thì không sao)
Bác gái Lưu chỉ yên lặng lắc đầu: "Không có cách nào."
Bác trai Lưu nhìn sắc mặt vợ, không nói gì nữa.
Đợi đến khi cùng chồng đi vào trong nhà, bác gái Lưu mới vỗ ngực một cái, nhỏ giọng ghé vào tai chồng nói: "Cậu thanh niên kia sớm đã bị thứ lợi hại hơn quấn lấy rồi."
Bác trai Lưu chấn động, nhìn trái nhìn phải, cũng nhỏ giọng trả lời: "Vậy bà không nhắc nhở cậu ta một tiếng ư?"
Bác gái Lưu cúi thấp đầu, một hồi lâu mới nói: "Không dám."
Một lát sau mới hơi dãn ra từ trong nỗi sợ hãi vừa rồi, bà mới nói với chồng: "Ông không thấy động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tuy/167247/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.