"Học sinh Hứa Kiều đã nhiều lần vi phạm quy chế của trường, hiệu trưởng Vu, với tư cách là chủ nhiệm giáo dục, tôi cảm thấy một học sinh ngoan cố như vậy, nhiều lần dạy bảo nhưng không chịu sửa đổi, làm tôi thật sự rất đau lòng, tôi hy vọng thầy có thể thông cảm cho tôi......"
"Hôm nay nếu tôi không thể đuổi học học sinh này, vậy về sau tôi còn quản lý học sinh khác như thế nào, lúc đó tôi còn tư cách gì để bắt học sinh tuân thủ nội quy trường học? Mặt mũi của chủ nhiệm giáo dục như tôi để ở đâu chứ?"
Trong văn phòng Hiệu trưởng.
Cửa gỗ cách âm tốt, được chế tạo tinh xảo cũng không ngăn được giọng nói chói tai của chủ nhiệm giáo dục, Hứa Kiều khoanh tay dựa vào tường đứng ở một bên, rũ mắt nói chuyện với hệ thống, cuộc nói chuyện nhiều lần bị giọng nói cao kia cắt ngang.
Nàng bình tĩnh nhìn chủ nhiệm giáo dục đang kêu gào muốn đuổi học nàng, ở trong lòng nói:
"Người này làm giáo viên đúng là một sự đáng tiếc mà, nghề giáo làm chậm trễ nghề ca sĩ của nàng rồi, mi nói thử đi, nếu nàng mà tới nhà hát lớn Opera Vienna, thì những ca sĩ khác làm gì còn đường sống nữa chứ?"
[nhà hát lớn Opera Vienna, mình tìm bên tiếng trung thì hay thấy đệm tiếng anh là Music hall Vienna, còn trong tiếng đức (gốc) là Vienna Musikverein]
Hệ thống:......】
Nó đờ đẫn trả lời: 【 Ký chủ đừng chuyển chủ đề, hình như ngài không muốn nhìn đến nữ chủ có hảo cảm tốt với ngài, vì sao vậy? 】
Hứa Kiều lười biếng "Hửm?" một tiếng, nhìn qua thấy hiệu trưởng đang nhỏ nhẹ trấn an chủ nhiệm giáo dục, nàng thu hồi ánh mắt, ở trong lòng tiếp tục nói: "Ta lại không muốn yêu đương với nàng, cần độ hảo cảm cao như vậy để làm gì?"
Đang nói chuyện, nàng nhớ tới chuyện vừa rồi ——
Ban đầu nàng chỉ muốn giúp Thẩm Dạ Lam giải quyết Lữ Bội trong một lần luôn, ai biết tiểu cô nương nhìn qua có vẻ trầm lặng và hiền hòa, nhưng hoạt động tâm lý lại như sóng thần vậy, thay đổi bất thường.
Độ hảo cảm đang ở -80, chớp mắt cái biến thành số dương, đã vậy lại còn cao hơn 10.
Độ hảo cảm đạt tới 90 là khái niệm gì?
Tiểu sư muội ở thế giới trước chính là một ví dụ, trên mặt nàng nhìn có vẻ cung kính, kết quả vừa tìm được cơ hội, lập tức chơi trò trói buộc.
Tuổi không lớn nhưng thủ đoạn không ít, tuổi nhỏ đã hai mặt.
Hệ thống nghe thấy tiếng lòng nàng:【......】
Hứa Kiều hồi tưởng lại sự phát triển của thế giới trước, nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Ta cảm thấy thời gian tới ta vẫn nên cách xa Thẩm Dạ Lam một chút thì tốt hơn. Dù sao, hiện tại nàng đã từ vũng bùn là họ hàng này đi ra, ta đoán cuộc sống sau này của nàng sẽ là những điều tích cực, là ấm áp, là hướng về tương lai, nàng đã không cần ta giúp đỡ nữa."
Hai người bọn họ ai đi đường nấy là được.
Hệ thống lại nói: 【 Nhưng mà, kí chủ không thấy kì lạ sao? Trước đó độ hảo cảm là -80, vì sao chớp mắt cái liền tăng lên thành số dương —— 】
Nó mới nói được một nửa, đã bị thanh âm lên án bên cạnh cắt ngang: "Hiệu trưởng Vu, thầy nhìn đi, nhìn học sinh này đi! Nàng từ lúc bước vào văn phòng chưa từng có thái độ của một học sinh, đã không tôn trọng lão sư, ngày thường lại thích bắt nạt bạn học, người như vậy nếu để nàng đi ra xã hội, nàng chính là một vết nhơ, sẽ làm mất hết thể diện của trường chúng ta!"
Hứa Kiều bỗng nhiên nâng tay lên, làm động tác cắt ngang.
Nàng không vội vã trả lời câu hỏi của hệ thống, mà là bình tĩnh nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, nheo nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lẽo: "Xin lỗi vì cắt ngang bài cáo trạng của thầy, thầy chủ nhiệm."
"Nhưng em không thể không nhắc nhở một chút, nếu thầy cứ không phân rõ trắng đen, cố tình thiên vị, luôn đem nội quy treo bên miệng, thầy phán đoán tình huống lại chỉ dựa trên khuôn mẫu cùng thành kiến để đưa ra quyết định một người có được học ở đây không, thầy như vậy còn lên được chức chủ nhiệm giáo dục, vậy dựa vào cái gì mà em lại không thể là học sinh của trường chứ?"
Có lẽ là nhân thiết của chủ nhiệm này được Hứa Kiều tạo ra dựa trên giáo viên đáng ghét trong trường học của nàng lúc đó. Cho nên dù biết lời nói của đối phương nói ra chỉ dựa theo thiết lập có sẵn, nàng vẫn nhịn không được mở miệng phản bác.
Mặc dù thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng chỉ có nàng biết, bản thân nàng đang không bình tĩnh.
Thế giới giả lập giống với hiện thực là không hề tốt......
Chỉ một sơ suất nhỏ, những bí mật cất giấu trong lòng không muốn ai biết, giống như bọt khí tạo ra từ đáy ao lâu năm, cùng với lá rụng nổi lên mặt nước.
"Hiệu trưởng Vu! Thầy nghe kìa! Thầy nghe thấy nàng nói gì không!" Chủ nhiệm giáo dục chịu đựng áp xuống giọng điệu lại cao thêm một quãng tám.
Hiệu trưởng Vu âm thầm thở dài, rót một ly trà cho chủ nhiệm giáo dục, ở giữa hòa giải: "Được rồi, em Hứa, em không nên nói chuyện như vậy với chủ nhiệm Trâu. Chủ nhiệm Trâu, đến uống nước trà nào ——"
"Dạy học sinh, đôi khi cần kiên nhẫn. Thầy xem, thành tích thi của em Hứa tháng này rất tốt đúng không. Vậy có thể thấy được hình thức dạy học của trường ta vẫn rất thành công, dưới sự dẫn dắt của thầy, chủ nhiệm các lớp cũng nói rằng kỷ luật của lớp học đã cải thiện hơn......"
Quan hệ của hiệu trưởng Vu với mẹ Hứa Kiều không tồi, cũng biết họ hàng nàng có người làm ở trong bộ giáo dục, từ khi nàng vào trường học, hắn liền biết tình huống của nàng.
Cho nên, yêu cầu của chủ nhiệm Trâu không thể thành ngay từ đầu.
Hứa Kiều nhận được ánh mắt của hiệu trưởng, nhận được ám chỉ, nàng nhướng mày, cũng lười so đo với một NPC*, yên tĩnh hai giây, nàng đứng dậy đi ra ngoài văn phòng.
[*] NPC (Non-player character): là một nhân vật trong trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được.
"Vu thúc, con về lớp trước."
Hiệu trưởng Vu vội gật đầu: "Ai, nhớ chăm chỉ học tập nha, hai ngày trước mẹ cháu có gọi điện cho thúc, bà ấy cũng không có yêu cầu cháu làm gì, chỉ cần lần sau kiểm tra cháu vẫn giữ được thứ hạng bây giờ thì bà ấy đã rất vui rồi."
Hứa Kiều gật đầu, cũng không nói lần sau mình sẽ phát huy tốt gì đó, nàng giơ tay lên mở cửa văn phòng.
......
Nàng vừa mới bước được hai bước, còn chưa đi đến chỗ rẽ hành lang thì suýt chút nữa đụng vào người ngó đầu từ bên kia bức tường.
Hứa Kiều kịp dừng bước lại, nhìn Tô Hi còn đang ngó nghiêng xung quanh, nàng bất đắc dĩ cười: "Tới nơi này làm gì?"
Tô Hi giơ tay chỉnh nơ trên đầu mình, cười hì hì với nàng: "Còn không phải do lão yêu bà kia, lúc nãy hét lớn như vậy, em đang lo lắng hiệu trưởng nghe xong chuyện ma quỷ của bà ta, xử phạt chị thì sao."
"Em còn nghe được, con nhỏ Bội Kỳ kia, còn gọi điện cho phụ huynh đến trường học, ngay cả họ Thẩm kia cũng bị kêu đi, chị có muốn đi xem không?"
Tô Hi nắm cổ tay Hứa Kiều, thân mật lôi kéo nàng đi về hướng phòng học, còn không quên nói chuyện bát quái, giọng điệu đầy hưng phấn kể lại chuyện vừa rồi.
Nàng suy nghĩ, Hứa Kiều tỷ chú ý Thẩm Dạ Lam như vậy, chị ấy chắc là sẽ muốn đi giải vây cho họ Thẩm kia đi?
Dù sao......
Kiều Kiều tỷ cũng không phải kiểu người sẽ tùy tiện giúp đỡ người khác.
Họ Thẩm kia nhìn hiền lành còn ngốc nữa, về sau cũng coi như người một nhà cả, Tô Hi ở trong lòng cân nhắc.
"Không được."
Thanh âm nhàn nhạt của Hứa Kiều cắt ngang suy nghĩ của nàng, nàng còn chưa phản ứng lại, Hứa Kiều nói tiếp: "Chị chưa có làm đề xong, sẽ không đi xem náo nhiệt, huống hồ vừa nãy ở văn phòng Vu thúc, chuyện của chị với chủ nhiệm đã làm đủ làm thúc ấy đau đầu rồi, vẫn là bớt chút việc cho Vu thúc đi."
Tô Hi ngây thơ mờ mịt mà "A" một tiếng.
Nàng nghe ra ý từ chối của Hứa Kiều tỷ.
Nhìn thấy sắp đến phòng học, Tô Hi lại thốt ra một câu: "Nhưng mà em xem họ Thẩm kia bị phụ huynh Bội Kỳ mắng rất thảm, nếu không phải chủ nhiệm lớp của chị ngăn cản, nàng ta đều bị đánh."
Hứa Kiều lên tiếng, sửa đúng: "Là Lữ Bội."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Không đi."
Tô Hi thấy nàng kiên định từ chối, khó hiểu nhìn nàng một lúc, nhưng cũng nhanh chóng vứt bỏ chuyện này ra sau đầu ——
Dù sao mình cũng không thông minh, tự dưng suy nghĩ chuyện khó hiểu như này làm gì?
Mặc kệ Kiều Kiều tỷ làm gì, đều có lý do của chị ấy là được rồi.
......
Thẩm Dạ Lam phát hiện Hứa Kiều gần đây đặc biệt lãnh đạm với mình.
Cũng không phải nói trước đó nàng nhiệt tình với mình, mà là......
Cô cảm thấy bản thân đang cách người này xa hơn một chút.
Rất kỳ lạ, rõ ràng đã giúp cô một chuyện lớn như vậy, thậm chí còn làm cô mượn cơ hội này phân rõ quan hệ với cậu mợ, thành công rời khỏi vũng bùn đó, nhưng khi cô nói lời cảm ơn, Hứa Kiều lại chỉ bình tĩnh nói:
"Không phải đang giúp cậu."
"Tôi chỉ rất ghét người như Lữ Bội mà thôi, cho nên đừng nói lời cảm ơn làm gì."
Thẩm Dạ Lam vốn vừa tới gần nàng thì máu đều như sôi trào lên, đem cả người hấp chín, nhưng khi nghe được những lời này, cả người cô đều lạnh đi vài phần.
Cô lắp bắp nói: "Tớ biết, nhưng mà cậu cũng đã gián tiếp giúp tớ. Huống hồ hiện tại tớ còn tạm thời đang ở nhờ nhà cậu, về tình hay về lý, ít nhất tớ cũng phải mời, mời cậu ăn bữa cơm......"
Càng nói tiếp thì thanh âm Thẩm Dạ Lam lại càng nhỏ.
Hứa Kiều hơi nhíu mày, ngòi bút đang tính toán trên giấy nháp ngừng lại, như là bị sự dài dòng của cô cắt ngang suy nghĩ.
Thẩm Dạ Lam trầm mặc mím môi, nhìn thấy nàng nhíu mày, lời xin lỗi liền nghẹn ở cổ họng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.
Cho đến khi Hứa Kiều tiếp tục làm đề, tùy ý trả lời:
"Không cần."
"Cậu trả tiền thuê phòng, hơn nữa đồ ăn trong nhà rất ngon."
"Nếu chuyện này làm cậu bối rối thì cậu cứ giả vờ như tôi chưa từng giúp cậu, quên chuyện đó đi, được chứ?"
Hô hấp của Thẩm Dạ Lam ngừng lại.
Làm sao có thể quên được chứ?
Có lẽ chuyện này đối với Hứa Kiều chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng với cô, đây lại là sự cứu rỗi.
Nhưng cô không dám tiếp tục, cô sợ lời cảm ơn của mình gây phiền nhiễu cho Hứa Kiều. Cô khẩn trương cẩm bút lên, im lặng quay đầu lại đi làm đề, cả một ngày đều không có tinh thần.
Cho đến khi tan học, cô nghe thấy Tô Hi chạy vào lớp: "Kiều Kiều tỷ! Hai ngày nữa là thứ bảy rồi, chị có nhớ đó là ngày gì không?"
Hứa Kiều đang thu dọn sách vở, nghe được lời này, nàng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói "Sinh nhật em."
Trong giọng nói mang theo ý cười mà cả ngày nay Thẩm Dạ Lam cũng chưa từng được nghe.
Sở dĩ nhớ rõ, là bởi vì trong nguyên tác, sinh nhật của Thẩm Dạ Lam cùng ngày với Tô Hi.
Dựa theo bản gốc, vào ngày sinh nhật, Thẩm Dạ Lam bị Lữ Bội chỉnh, bị mợ đánh. Buổi tối khổ sở một mình đi ra ngoài, muốn tìm một chỗ an tĩnh để ăn sinh nhật, nhưng bất hạnh gặp đám người Tô Hi cùng Hứa Kiều, lại một trận trêu chọc.
Nghe thấy Tô Hi nói, cổ họng Thẩm Dạ Lam giật giật, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt về, chỉ im lặng nghe hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
"Chị muốn tặng em món quà gì vậy?"
(☆ ω ☆)
"Em muốn chị tặng gì?"
"Em muốn kinh hỉ! Chị đừng trộm nói cho em nha, em tự mình đoán! Đúng rồi, lâu rồi chị chưa đi chơi với đám lão Thẩm, đến lúc đó chúng ta chơi thâu đêm! Chị không được từ chối!"
"Được được, chị tận lực không ngủ."
Editor: Thi xong rồi, giải thoát rồi mn ơi, đi xem phim thôi nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]