Trong tiết thể dục, Thẩm Dạ Lam có chút không tập trung lắm. Chỉ khi nhảy xuống bơi dưới nước, không nghe thấy những âm thanh nói chuyện kia, cô mới tỉnh táo lại và tập trung cho việc bơi. Có lẽ do trong lòng đang bí bách nên thành tích bơi hôm nay của cô cực kỳ tốt, chỉ thua thành tích tốt nhất một chút. Trước giờ cô sẽ không thể hiện mình như vậy, bởi vì cô biết nếu mình làm vậy sẽ càng làm Lữ Bội căm ghét mình hơn. Nếu lại đắc tội nàng thì cuộc sống thường ngày của cô sẽ càng khó khăn. Nhưng sau khi trải qua chuyện của ngày hôm nay—— Cô không còn sợ nữa. Cô biết được cho dù cô có cẩn thận cỡ nào đi nữa thì đối với Lữ Bội mà nói, chừng nào cô còn sống, còn cùng nàng hít thở chung một bầu không khí, là đã làm nàng khó chịu rồi. Có đôi khi, không thích cũng giống như thích vậy, đều không cần lý do. Sau khi bơi xong, Thẩm Dạ Lam không còn nhìn qua hướng của Lữ Bội nữa, ánh mắt cô tìm kiếm xung quanh, liền phát hiện bóng dáng lóa mắt nhất kia đã biến mất rồi. Cô ngồi trên viền bể bơi, tự dưng cảm giác sức lực trong cơ thể đang dần giảm xuống, hứng thú với tiết thể dục cũng dần rã rời. Cô nghĩ, chắc là do mình không ăn sáng. ...... Hôm nay có vẻ ông trời không độ Thẩm Dạ Lam lắm. Buổi chiều khi gần tan học, lão sư ngữ văn gọi cô lên văn phòng có việc, khi cô đi trên hành lang nhìn qua cửa sổ, thấy mây đen giăng kín cả bầu trời, âm trầm đến mức như có thể mưa ngay lập tức vậy. Đây là thời tiết mà cô ghét nhất. Chờ khi cô từ văn phòng lão sư trở về, quả nhiên, chỗ ngồi của Lữ Bội đã không thấy người đâu, không cần nghĩ cũng biết người này lại không chờ cô, đi về nhà trước. Hồi sơ trung cô cũng đã từng bị như vậy, Thẩm Dạ Lam dầm mưa trở về nhà cậu mợ, sau khi bị sốt cao hai ngày liên tục, cô liền chán ghét ngày mưa. Cho dù sau đó trong cặp cô luôn mang theo dù nhưng sự chán ghét của cô đối với thời tiết này đã ăn sâu vào máu rồi. Mở chiếc dù trong suốt ra, Thẩm Dạ Lam mang cặp sách, dọc đường đi về cô đều cúi đầu nhìn đường đi, sợ dẫm phải vũng nước nào đó rồi làm ướt giày. Rồi có chiếc xe chạy băng băng trên đường cái, đúng lúc đi ngang qua một vũng nước lớn, liền đem nước bắn lên cao 1m—— Nước bùn bay tới, một ít bắn vào dù, còn lại đều tạt vào người cô, làm ướt mảng lớn đồng phục, biến màu xanh dương trở thành xanh thẫm. Biểu cảm Thẩm Dạ Lam xám xịt, cô đứng sững người một lát, không biết có nên chửi thề một câu không nữa. Một lúc sau, cô mới đi tiếp, chuyển sang đi đường hẻm mà xe không đi được. Cũng không biết đi tới khúc nào, cô bỗng nhiên nghe được tiếng sủa yếu ớt. Giống tiếng kêu của một bé động vật đang bị thương vậy. Thẩm Dạ Lam không cầm lòng được mà đi qua hướng đó, sau khi đi quẹo vào, khung cảnh đập vào mắt cô không khỏi làm cô sửng sốt—— Thiếu nữ với làn da trắng nõn đang cầm một chiếc dù, nàng nghiêng dù đến bên cạnh hộp gỗ, nước mưa rơi xuống dù chảy xuống mặt đất, trong hộp lót vải bông sặc sỡ, trong đó có một bé cún lông xù xù màu vàng đang nằm, tai nó cụp xuống, sau khi ăn giăm bông của thiếu nữ đưa tới, nó liền liếm bàn tay nàng như để lấy lòng. Sau đó nó sủa: "Gâu! Gâu!" Tiếng sủa nhỏ nhưng mang theo niềm vui. "Ăn ít thôi nhé, cái này quá mặn, đối với thân thể bé không tốt, chị đi mua đồ khác cho bé ăn nha? Được không?" Nữ sinh không phát hiện có bóng người ở cách nàng không xa, nàng giơ tay sờ sờ tai bé cún, thanh âm tràn đầy ôn nhu mà trước giờ chưa ai từng nghe.
[tui vẽ fail vl nhưng tui đã vẽ thì mấy bạn phải nhìn ?] Người này, không phải Hứa Kiều thì còn ai nữa? Thẩm Dạ Lam không tự chủ được mà bước thêm 2 bước nữa. Sau đó, cô thấy chân trước của bé cún có vết thương, sâu đến mức thấy cả xương. "Nó bị thương?" Thẩm Dạ Lam bật thốt lên. Nghe thấy thanh âm, Hứa Kiều nhìn qua thì thấy một đôi giày thể thao, sau đó nàng nhìn lên, thấy đó là Thẩm Dạ Lam, bình tĩnh gật gật đầu. Sau đó nàng cũng không nói thêm gì nữa. Thẩm Dạ Lam tự dưng cảm thấy hơi sượng trân. Trước giờ cũng vậy, sẽ không có người chủ động đáp lời với cô, khi người nọ tiếp tục nựng bé cún thì cô lấy hết dũng khí nghẹn ra một câu: "Vết thương này nếu không xử lý nhanh thì càng trở nên nghiêm trọng, tớ biết có cửa hàng thú cưng ở gần đây......Cậu, cậu có muốn đi không?" Động tác của Hứa Kiều dừng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt mang theo tìm tòi, giống như không hiểu được tại sao người này lại nhiệt tình lên vậy, trong khi hai người cũng không thân quen cho lắm. Dừng một chút, Hứa Kiều nói: "Tôi đang đợi trời tạnh mưa, giờ mà muốn mang nó đi cũng phải cầm cả dù nữa, không tiện." Nghe thấy thanh âm dễ nghe nhưng lại lạnh nhạt kia, tay đang cầm dù siết lại, cô nghe được chính mình giọng nói khàn khàn: "Tớ có thể giúp cậu cầm dù." Sao lại thấy khẩn trương vậy? Thẩm Dạ Lam thấy sự biến đổi trong giọng nói của mình, trong lòng hoang mang khó hiểu. Là bởi vì danh tiếng hung ác của Hứa Kiều sao? Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, người nọ đã gật đầu, bình tĩnh cầm dù đưa cô, sau đó cúi người vén ống quần rồi mới ôm hộp gỗ lên. (ủa mặc quần hả, tưởng mặc váy chứ (・ ・;) ゞ)
[mặc quần r nhá] Lúc này đây, Thẩm Dạ Lam cuối cùng cũng nhìn thấy hình xăm ở mắt cá chân của nàng. Tuy rằng có một nửa hình là ẩn sau chiếc tất, nhưng cũng có thể đoán được, đó là một cây thánh giá rỗng được quấn quanh bằng bụi gai.
[thôi bụi hoa hồng đi, khum bít vẽ bụi gai:))] Hình xăm màu đen trên làn da trắng nõn, hai sắc thái chồng chéo lên nhau tạo ra một hiệu ứng thị giác rất mãnh liệt, bụi gai quấn quanh thánh giá, giống như là hắc ám vấy bẩn quang minh vậy. Thánh khiết nhưng cũng sa đọa. Sự tương phản mãnh liệt ấy tập trung một chỗ, làm Thẩm Dạ Lam hô hấp ngưng lại, cho đến khi cây dù hơi nghiêng đi, vô tình đụng vào trán Hứa Kiều. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, giật mình hoảng hồn, một cử động nhỏ cũng không dám, cơ thể cứng đờ một chỗ, sợ nàng đột nhiên đá mình. Kết quả Hứa Kiều mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cuối cùng mở miệng hỏi: "Không đi?" Thẩm Dạ Lam như tránh được một kiếp, ánh mắt hấp tấp tránh đi, vội vàng đi qua che dù cho nàng. Cô cũng không dám đi quá gần Hứa Kiều, cầm dù cánh tay gần như duỗi thẳng, đem dù đều che cho người nọ, còn cô thì một bên vai đã ướt khi nào cũng không hay. Tại vì cô cũng không có cảm giác gì. Ánh mắt cô luôn nhìn vào bóng lưng thẳng tắp đi phía trước kia, cứ như vậy mà đi tới cửa hàng thú cưng khi nào cô cũng không biết, cho đến khi có người ngăn lại: "Ai, vị bạn học này, gấp dù lại đi." ...... "Tình huống này cũng không quá nặng, làm một phẫu thuật nhỏ là được, hai đứa đi ăn rồi quay lại là được, không cần ngồi đợi đâu." Bác sĩ thú y mặc áo blouse trắng, đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, thân thiện kiến nghị cho Hứa Kiều với Thẩm Dạ Lam. Thẩm Dạ Lam nhìn sang Hứa Kiều, hiểu được chính mình bây giờ nên về, nhưng cô nói không ra được câu tạm biệt, nên lặng im đứng bên cạnh. Đúng lúc này, Hứa Kiều quay sang nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Mời cậu bữa tối, muốn ăn gì?" Thẩm Dạ Lam còn chưa kịp suy nghĩ thì bên miệng đã bật ra lời từ chối: "Không cần." Hứa Kiều cũng không bất ngờ cho lắm, biểu cảm không chút thay đổi, chỉ bình tĩnh tiếp nhận, nàng nhìn cô rồi nói thêm: "Hôm nay thiếu cậu một ân tình." "Hôm nào có cơ hội sẽ trả." Thẩm Dạ Lam...... Cô hơi thụ sủng nhược kinh*. [*]Thụ sủng nhược kinh: nhận được sủng ái, yêu thương, quan tâm, săn sóc,... nhưng lại đâm ra lo lắng, lo sợ Thật sự mà nói thì lúc nói ra lời từ chối cô có chút hối hận, nhưng khi cô nghe đến câu sau, lại cảm thấy cái sau lời hơn cái trước rất nhiều. Hơn nữa...... Tính tình của giáo bá này tốt hơn lời đồn rất nhiều mà ta? Cô mở dù ra, đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, như người trên mây mà về nhà cậu mợ. Vẫn theo như thường lệ, cô ăn đồ ăn nguội xong, dùng 3 phút để tắm rửa, rồi đem quần áo đã ngâm cho vào máy giặt —— bởi mợ cô cho rằng, máy giặt thì cũng không thể giặt sạch quần áo được. Khi cô đang làm việc, mợ cô còn đứng một bên lải nhải: "Đừng có mà đem tất ném vào đấy, dơ lắm, với lại quần lót của tao với Bội Bội thì nhớ giặt riêng đấy, nghe chưa,..... " Thẩm Dạ Lam trầm mặc mà giặt quần áo, cho đến khi cô thấy có bóng người tới gần. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lữ Bội không biết khi nào tới, đứng ở cửa nhà tắm nhìn cô với ánh mắt cổ quái, cất tiếng: "Chị quen biết Hứa Kiều hồi nào vậy? Thẩm Dạ Lam, chị đừng có mà học hư nha, coi chừng tôi nói cho mẹ tôi biết đấy." Thẩm Dạ Lam không chút dao động, lại cúi đầu giặt quần áo, chỉ thuận miệng trả lời: "Không thân." Lữ Bội thở phào nhẹ nhõm, lại cười khẩy nói: "Chậc, tôi cũng nghĩ vậy, Hứa Kiều ghét nhất những đứa có thành tích cao, chị lại như cái hũ nút, nàng sao có thể quen biết chị được." Rõ ràng là lời nói thật, nhưng Thẩm Dạ Lam lại cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Ánh mắt cô âm trầm nhìn lên Lữ Bội, lại thấy đối phương đã xoay người rời đi. ...... Có lẽ hôm nay mọi chuyện cô trải qua không giống như bình thường, nội tâm tĩnh lặng của Thẩm Dạ Lam như bị người ném vào một cục đá, tạo ra những gợn sóng khiến cô trở nên khó bĩnh tĩnh. Vất vả lắm mới ngủ được, cô lại mơ một giấc mơ. Trong mơ, hoa hồng nhạt bằng giấy rải đầy trên đất. Mà cô đang đem một ai đó – không thấy rõ khuôn mặt nhưng theo bản năng cô cảm thấy rất xinh đẹp, đè ở dưới thân, còn đối phương thì đang rất sợ hãi, đẩy cô ra, muốn bò về phía trước. Trên mắt cá chân vừa trắng vừa nhỏ nhắn, được xăm lên một thánh giá rỗng đang bị bụi gai quấn lấy, cực kì bắt mắt. Thẩm Dạ Lam như bị mê hoặc mà duỗi tay nắm cổ chân người nọ lại, sau đó cúi đầu lại gần —— "Hô." Nửa đêm, trong căn phòng chật hẹp, nữ sinh đột nhiên ngồi bật dậy, giơ tay chống lên trán, cúi thấp đầu, giống như mới gặp ác mộng vậy. Thật lâu sau, cô mới lẩm bẩm nói ra một câu nghi vấn: "Mày là biến thái sao......" Đêm khuya ở trong phòng cực kì an tĩnh, không ai có thể trả lời vấn đề của cô. Cô cong cong khóe môi, lại nằm xuống đắp chăn, nhưng khi vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên mắt cá chân xinh đẹp và trắng nõn kia—— Ban ngày được thấy là bộ dáng hoàn mỹ không tỳ vết. Còn giờ thì làn da bao quanh thánh giá kia đều trở nên đỏ bừng, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên đó còn in một dấu răng rất sâu, sâu đến mức như muốn chảy máu ra vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]