"Nhớ kỹ cảm giác này."
_________________________
Edit: FAFOEVER.
Hạ Kinh Chập sau khi nghe xong, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Ngay sau đó, cô nâng tay lên, đầu ngón tay lành lạnh dọc theo gương mặt Hứa Kiều một đường đi xuống, móng tay lướt qua mang rất nhỏ xúc cảm, phảng phất như dao nhỏ tinh xảo dán mặt mà qua, cảm giác nguy hiểm ở làn da tiếp xúc tràn ra, mạc danh, làm Hứa Kiều cảm thấy ở địa phương nào đó lại nhảy lên một trận nhức nhối.
Khẳng định là bởi vì Hạ Kinh Chập trước đó hồ nháo lại không cắt móng tay.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhíu nhíu mày.
Hạ Kinh Chập thanh âm đúng lúc này vang lên: "Nhìn trí nhớ của muội nè——"
"Muội lại quên sư tỷ mở miệng là sẽ gạt người."
"Muội thiếu chút nữa đều đã tin lời tỷ nói rồi."
Hứa Kiều mặt mày lãnh đạm mà nghe nàng lên án, biểu tình không chút gợn sóng, giống như câu thâm tình vừa rồi "Ở thế gian này, tỷ thích nhất muội." không phải nàng nói.
Hạ Kinh Chập trên mặt hiện lên vài phần không cam lòng, nhưng mà lúc trước đã hứa là sẽ tháo ra, cho dù lúc này cô không tình nguyện, nhưng cô vẫn là cởi bỏ dây xích ở trên cổ tay Hứa Kiều ra, từ tốn mà thả nàng tự do.
"Cạch." thanh âm vang lên——
Nặng trĩu trên cổ tay Hứa Kiều cuối cùng cũng biến mất.
Nàng nhìn trên cổ tay mình tàn lưu vết bầm, mắt hơi chớp, muốn vận chuyển công lực chữa trị vết thương này, lại phát giác trong cơ thể linh lực rỗng tuếch, linh lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tuong-mot-minh-my-le/273941/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.