Gà gáy canh ba, Đào Tuệ theo thói quen mơ màng tỉnh giấc, muốn tiến vào nội điện xem chủ t.ử đã an giấc chưa.
Chưa kịp đẩy cửa đã bị bóng người chặn ngang khiến nàng ấy giật mình rụt lại.
“Thuận công công, ngài đứng đây, vậy là...!!!”
Đào Tuệ vốn là người điềm tĩnh, giờ phút này cũng bị dọa đến kinh hãi thất sắc.
“Hoàng thượng và Nương nương đang nghỉ ngơi, không được phép vào quấy rầy. Ngươi cứ đứng đây canh cửa chờ lệnh là được rồi.”
Đào Tuệ vuốt lồng n.g.ự.c lấy lại hơi thở rồi cúi đầu vâng dạ, bên tai nàng lờ mờ nghe thấy âm thanh khóc lóc nỉ non vọng ra.
Trong lòng chợt dâng lên sự cảm thán, phải chăng chủ t.ử của nàng đã cho Hoàng thượng uống phải bùa mê t.h.u.ố.c lú gì rồi chăng? Rõ ràng đã xác định đêm nay sẽ trải qua ở Trường Xuân cung, thế mà cuối cùng vẫn quay về đây, cùng Nương nương nhà ta triền miên.
Cho đến khi Khương Yên mở được đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, bên ngoài mặt trời đã lên cao quá ba con sào.
Đào Tuệ và Chu Châu đã chu đáo đứng hầu bên ngoài, nghe thấy âm thanh tỉnh ngủ của Khương Yên liền lập tức bưng chậu nước nóng vào cho nàng rửa mặt.
Đến nước này, nhóm nô tài hầu hạ tại tiền viện Trọng Hoa cung đã không còn xa lạ gì với những đêm hoan ái điên cuồng của hai vị chủ tử. Khương Yên cũng chẳng còn tâm trạng che giấu những dấu vết xanh tím loang lổ trên làn da ngọc ngà của mình.
Chỉ là mỗi lần bắt gặp thấy hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022729/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.