Toàn bộ phủ nha thành Liễu Khê dường như đã mấy đêm liền không ai được ngủ yên.
Hà Triết suy sụp, ngồi thẫn thờ giữa sân. Bộ hỉ phục trên người đã biến dạng, lấm lem vết bẩn, chẳng còn dấu vết tươi tắn rực rỡ của ngày tân hôn.
Lại Nghệ nóng nảy, thanh loan đao trong tay hắn hết rút ra lại đóng vào vỏ. Những cành cây trong sân không chịu nổi cơn thịnh nộ của hắn, ào ào đổ gãy.
“Các ngươi là thứ gì mà dám giam lão t.ử ở đây, thả ta ra mau!!!”
Nhưng cánh cổng thành cao vời vợi trước mặt vẫn đóng im lìm, tựa như phong bế mọi đường đi lối lại của họ với thế giới bên ngoài.
Bành phủ doãn mệt mỏi cùng sư gia bước ra, thần sắc bi ai, trông ông dường như già đi cả chục tuổi.
“Nếu ngươi cam đoan với ta sẽ lập tức trở về Bắc hoang, ta sẽ thả ngươi đi.”
Nói đến đây, ông thở dài thườn thượt: “Đừng mưu toan tìm kiếm Khương cô nương nữa, các ngươi… không thể gặp nàng đâu.”
Lại Nghệ không rõ nội tình, nghe thấy vậy chỉ càng gầm lên thịnh nộ: “Các ngươi sợ hãi kẻ đó, nhưng lão t.ử đây tuyệt nhiên không sợ! Hắn cũng chỉ là một tên Thế t.ử vô dụng mà thôi, cùng lắm là liều c.h.ế.t một phen!”
Nhưng Bành phủ doãn lại lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Hà Triết, đôi mắt chứa đầy sự bất lực.
“Nếu là Bùi Lẫm của Trấn Bắc Hầu phủ, cho dù có phải mạo phạm lão tướng quân, Bành mỗ cũng không ngại dâng sớ tố cáo. Nhưng người này, Lại Nghệ, ngươi tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022721/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.