Khương Yên c.ắ.n răng, bàn tay nhỏ run rẩy rụt rè lần xuống hạ thân y.
Cơ Trường Uyên nhếch mép cười, cả thân hình cường tráng đè hẳn lên người Khương Yên, hơi thở nặng nề như say như mê không hề có ý định che đậy ham muốn thú tính của bản thân.
"Lần trước Cô đã dạy ngươi rồi mà, phải không Tiểu Yên Tử?"
"Đừng vô lực qua loa như vậy chứ. Mạnh chút nữa nào, nhanh chút nữa nào?"
Cơ Trường Uyên ghé đầu lên vai Khương Yên, giọng nói chất chứa sự khoái trá khó tả. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống.
Khương Yên khẽ rùng mình, ánh mắt tràn đầy vẻ ghê tởm lướt xuống bàn tay mình. Thái t.ử không bỏ sót bất cứ biến chuyển nào trên nét mặt khó coi của nàng. Y phát ra một tiếng cười nguy hiểm, âm thanh trầm thấp rít ra từ kẽ răng, lạnh lẽo vô cùng.
“Nếu ngươi không muốn bàn tay nhỏ bé này hầu hạ Cô…”
Khương Yên còn chưa kịp phản ứng, Cơ Trường Uyên đã áp sát, c.ắ.n mạnh lên môi nàng, đoạn tiếp tục thủ thỉ bên tai: “Chặt đi cũng được. Không có tay thì dùng nơi khác để Cô được thoải mái, có chịu không, Tiểu Yên Tử?”
Lời vừa dứt, vòng eo của Khương Yên đã bị cánh tay to lớn của y nâng lên, thân hình vạm vỡ kia mạnh mẽ va chạm khiến nàng không kìm được tiếng kêu đau đớn. Dẫu chỉ là ma sát bên ngoài lớp xiêm y, Khương Yên vẫn cảm nhận rõ ràng sự hung hăng càn quấy đang giày vò.
“Không, không cần! Cầu xin Điện hạ buông tha cho nô tỳ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022699/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.