Cao Dục đã an bài cho Khương Yên hầu hạ ở Tĩnh Tâm Trai. Dù bốn thị nữ kia có bất mãn, cũng không dám hé răng lời nào.
Khương Yên vốn am tường sự đời, chỉ muốn sống một đời an ổn. Nàng vô cùng hoài niệm khoảng thời gian tự do tự tại ở trấn Lạc Thủy, nơi không cần phải luồn cúi ai.
Đối với sự đố kỵ và bắt bẻ của Hoàng Oánh, Khương Yên trái lại vô cùng thong dong thuận theo.
“Ngươi chắc chắn chưa từng thấy Bạch Long trà bao giờ, phải không? Phải rồi, loại danh trà quý giá như thế này chỉ hoàng thất mới được dùng. Thứ dân quê mùa như ngươi, đến nhìn còn chưa có phúc, làm sao hiểu được cách pha trà?”
Hoàng Oánh vừa mỉa mai châm chọc, vừa tao nhã lắc chiếc ấm trà t.ử sa tráng qua một lượt, sau đó khiêu khích liếc nhìn Khương Yên qua làn khói mỏng.
Khương Yên chẳng hề phiền lòng, ngược lại còn thoải mái gật đầu: “Hoàng Oánh tỷ tỷ nói chí phải. Thân phận hèn mọn của ta sao có thể tiếp xúc với những vật phẩm xa hoa quyền quý như thế này. Việc này vẫn nên nhờ cậy vào Hoàng Oánh tỷ tỷ đây thôi.”
Có người thay nàng gánh vác việc vặt, Khương Yên cầu còn không được, lại tiếp tục sống đời an nhàn ở Cẩm An Đường.
Cơ Trường Uyên trở về phủ như thường lệ. Trên bàn đã có sẵn một ấm trà nóng, xua đi cái rét lạnh thấu xương của những ngày đầu năm.
“Trà này hôm nay do ai pha?” Hắn vừa nhấp một ngụm, đôi mắt chợt nheo lại, liếc nhìn hàng thị nữ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022681/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.