Sau khi Âu Dương Mặc đưa muội muội của mình đi chạy trốn, người trong Âu Dương gia cho người lục soát mọi ngóc ngách trong Bắc Linh Thành. Chính vì vậy nên hai huynh muội y phải rất khó khăn khi đi tìm một nơi trú ẩn, khi hai người trú tạm ở trong một căn nhà hoang tồi tàn thì người trong tộc đã lúc soát gần đến nơi họ đang ở.
"Ca, họ lại đuổi đến nơi rồi. Chúng ta nên đi đâu bây giờ?" Âu Dương Phù Hương nói.
"Hương nhi, muội đừng lo lắng. Muội quên còn một nơi mà họ không ai dám đến sao?"
Sau khi nghe ca ca của mình nói xong, sắc mặt của Âu Dương Phù Hương trở nên biến sắc. Nàng biết rõ rằng nơi đó là một nơi rất là nguy hiểm.
"Ca, chẳng nhẽ chúng ta định đi đến Vạn Yêu Sơn Mạch hay sao? Nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm đó."
Vạn Yêu Sơn Mạch là một nơi vô cùng nguy hiểm. Rất nhiều yêu thú có linh tính, những người từng vô đấy đều một đi không trở lại. Ngoài ra ở nơi sâu thẳm của Sơn Mạch đó chính có vị vua của Vạn Yêu Sơn Mạch, đó là một con cự Mãng Xà. Nó chính là nỗi khiếp sợ của mọi người cũng như các hung thú trong Sơn Mạch. Chính vì vậy nên không ai dám đến Vạn Yêu Sơn mạch, coi đó là một nơi đáng sợ.
Nghe Phù Hương nói vậy, Âu Dương Mặc không thể dấu nổi nỗi chua xót:
"Hương nhi à, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Chỉ còn nơi đó thôi.'
Phù Hương do dự một hồi nhưng khi bọn chúng đuổi đến nơi thì đã không suy nghĩ nữa mà đánh cược một lần cùng Âu Dương Mặc xông thẳng vào Vạn Yêu Sơn Mạch. Khi Âu Dương Phong dẫn đầu đến nơi thì chỉ còn lại bóng dáng của hai người bọn họ.
" Dừng lại! "
Âu Dương Phong ra hiệu bảo đám người dừng lại. Một tên trong đám đi tới:
" Thiếu tộc trưởng, bọn chúng đã đi vào Vạn Yêu Sơn Mạch rồi! Chúng ta phải làm sao giờ? "
" Không cần đuổi theo nữa! "Âu Dương Phong đáp.
" Từ trước đến giờ làm gì có ai thoát ra được Sơn Mạch cơ chứ! Chúng lần này chết chắc rồi, con cự mãng xà kia nhất định sẽ không tha cho chúng. "
Sau khi chạy vào trong Vạn Yêu Sơn Mạch, Âu Dương Mặc cùng muội muội của mình cứ đi sâu vào trong. Khung cảnh về đêm của Sơn Mạch vô cùng u ám và đáng sợ, những tiếng gầm của yêu thú vang lên khiến hai huynh muội Âu Dương vô vùng lo lắng. Vừa đi vừa thận trọng với những yêu thú xung quanh, rất may là trên đường đi không gặp phải con yêu thú vào. Đột nhiên Âu Dương Phù Hương reo lên:
" Ca, huynh mau nhìn kìa! "
Phía trước họ lại có một trang viên nhỏ, Âu Dương Mặc lại rất khó hiểu vì sao trong nơi nguy hiểm này lại có một trang viên? Y nghĩ đó là nơi ở của một vị cường giả nào đó.
" Hương nhi, muội đứng đây để ta tiến đến xem sao! "
Âu Dương Mặc liền thận trọng tiến gần đến trước cửa:
" Vãn bối Âu Dương Mặc cùng muội muội của mình do bị truy sát mới chạy vào đây, xin hỏi vị tiền bối có thể cho vãn bối tá túc ở đây có được không? "
Âu Dương Mặc nói xong thì cánh cửa dần dần mở ra, kèm theo một tiếng nói trầm:
" Vào đi! "
Hai huynh muội y bước vào trong, khung cảnh khiến y rất ngỡ nàng. Đâu đâu cũng toàn linh dược, còn có một con Nguyệt Lang. Một ông lão râu, tóc trắng bạc đang ngồi đọc sách, Âu Dương Mặc không thể nhìn thấu được tu vi của người này.
" Tại hạ Âu Dương Mặc cùng muội muội bái kiến tiền bối! Tại hạ do bị truy sát nên mới chạy tới đây làm ảnh hưởng đến tiền bối, mong tiền bối lượng thứ! "
Ông lão liếc nhìn Âu Dương Mặc, bỗng như thấy gì đó liền đến trước mặt y suy xét:
" Tiểu tử, có phải ngươi cảm thấy được trong thức hải mình có một ngọc bội khắc long phương phải không? "
Âu Dương Mặc nảy mình, không hiểu vì sao lại có người thấy được bí mật của bản thân:
" Đúng vậy, lúc trước vãn bối bị người ta ám sát nhờ có ngọc bội này mới có thể thoát được một mạng. "
" Không ngờ sau hơn trăm năm nay ngươi lại có thể chọn được chủ nhân mới. "Ông lão quay đầu nói một mình.
" Tiểu tử, ngươi có muốn trở thành một cường giả không? "
" Vãn bối rất muốn, chỉ vì thế thì vãn bối mới có thể bảo vệ muội muội mình, mới có thể trả thù cho người thân. "Âu Dương Mặc đáp.
" Tốt, tốt lắm! Vậy ta phải kể cho ngươi lai lịch của ngọc bội kia trước đã! "
Ông lão kể rằng tương truyền từ thời xa xưa có một vị tu sĩ tình cờ phát hiện được ngọc bội đó trong một hang động, người đó đã nhỏ máu vào ngọc bội để nhận chủ. Sau khi xong thì ngọc bội đã đi vào trong thức hải, mang lại cho vị tu sĩ đó rất nhiều bộ công pháp hiếm có, khiến vị tu sĩ đó trở thành cường giả một phương, khai tông lập phái. Người đó là vị tông chủ đời đầu của Linh Kiếm Tông. Sau khi vị tông chủ này qua đời đã để lại lời dặn cho hậu nhân rằng:" Chỉ cần ngọc bội nhận chủ với ai thì người đó sẽ là đệ tử thân truyền cũng sẽ là tông chủ đời tiếp theo.'Về ông lão, ông là tông chủ đời trước của Linh Kiếm Tông nãy đã lui về Vạn Yêu Sơn Mạch ở ẩn.
Lại nói về Linh Kiếm Tông, đó là một trong những tông môn nổi danh nhất trên đại lục. Thực lực vô cùng cường đại, trên dưới đều là cường giả khắp đại lục. Nghe ông lão nói xong, Âu Dương Mặc không khỏi ngạc nhiên trước lai lịch của ngọc bội trong thức hải mình.
"Bây giờ ngươi có muốn cùng ta trở về tông môn không?"
"Vãn bối rất muốn nhưng.. nhưng vãn bối có thể dẫn theo muội muội mình được không?" Âu Dương Mặc đáp.
"Vậy đem theo cả muội muội của ngươi cùng trở về tông môn với ta đi!"
Ông lão liền huýt sáo, gió đột nhiên nổi lên, cây cối nghiêng ngả. Một con Côn Bằng – thần thú thượng cổ - bay đến.
"Tiểu Bạch, đi thôi!"
Ông lão cùng họ leo lên người của Côn Bằng, sau đó Côn Bằng vỗ cánh bay lên, đưa họ trở về Linh Kiếm Tông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]