Sau khi Âu Dương Mặc đưa muội muội của mình đi chạy trốn, người trong Âu Dương gia cho người lục soát mọi ngóc ngách trong Bắc Linh Thành. Chính vì vậy nên hai huynh muội y phải rất khó khăn khi đi tìm một nơi trú ẩn, khi hai người trú tạm ở trong một căn nhà hoang tồi tàn thì người trong tộc đã lúc soát gần đến nơi họ đang ở.
"Ca, họ lại đuổi đến nơi rồi. Chúng ta nên đi đâu bây giờ?" Âu Dương Phù Hương nói.
"Hương nhi, muội đừng lo lắng. Muội quên còn một nơi mà họ không ai dám đến sao?"
Sau khi nghe ca ca của mình nói xong, sắc mặt của Âu Dương Phù Hương trở nên biến sắc. Nàng biết rõ rằng nơi đó là một nơi rất là nguy hiểm.
"Ca, chẳng nhẽ chúng ta định đi đến Vạn Yêu Sơn Mạch hay sao? Nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm đó."
Vạn Yêu Sơn Mạch là một nơi vô cùng nguy hiểm. Rất nhiều yêu thú có linh tính, những người từng vô đấy đều một đi không trở lại. Ngoài ra ở nơi sâu thẳm của Sơn Mạch đó chính có vị vua của Vạn Yêu Sơn Mạch, đó là một con cự Mãng Xà. Nó chính là nỗi khiếp sợ của mọi người cũng như các hung thú trong Sơn Mạch. Chính vì vậy nên không ai dám đến Vạn Yêu Sơn mạch, coi đó là một nơi đáng sợ.
Nghe Phù Hương nói vậy, Âu Dương Mặc không thể dấu nổi nỗi chua xót:
"Hương nhi à, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Chỉ còn nơi đó thôi.'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-hoanh-khap-chu-thien-van-gioi/2727916/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.