Ngạo Thiên nhìn hướng Diệp Chu biến mất nói: "Biển (bian) Chu đi nhanh thật, đánh xong là đi ngay, có phải cậu ấy trốn học lại gặp đúng dịp giảng viên điểm danh lúc cuối giờ không?" Tuy tên trong trò chơi của Diệp Chu là Biển (pian) Chu, nhưng tên này quá dài, hệ thống cũng không ghi chú âm đọc. Thế là đồng đội liền gọi tắt Diệp Chu là Biển (bian) Chu. (*Biển: Có hai cách đọc. 1 là bian: Dẹp, bẹt; 2 là pian: Nhỏ, con thuyền nhỏ. Vậy nên Biển (bian) Chu là con thuyền dẹp; Biển (pian) Chu là con thuyền nhỏ) Lúc trước đan điền Độc Cô Trác đau nhức dữ dội, hiện tại đã dịu đi khá nhiều. Trên thực tế, khi hắn cưỡng ép thi triển song kiếm quyết thì đã nắm chắc sẽ thành công. Chân khí trong cơ thể quả đúng là có rối loạn một hồi, tuy nhiên, dù sáng thế song kiếm trong túi đã gãy nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cưỡng ép rút ra kiếm khí còn sót lại là có thể áp chế, hắn chỉ phải chịu chút cảm giác đau đớn thôi. Lúc đầu mất máu quả thật hơi nguy hiểm nhưng sau khi Diệp Chu đút hắn uống thuốc cũng đã dư sức áp chế kiếm khí. Nào ngờ không biết Diệp Chu đã làm gì bên cạnh hắn, Độc Cô Trác đột nhiên không cảm thấy đau nữa, kiếm khi trong thân thể cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cộng thêm việc không hiểu sao Diệp Chu lại vội vã logout, Độc Cô Trác không khỏi hơi lo lắng. Hắn nhìn giao diện 'Uống máu ăn thề' của hai người nhiều lần, thấy đằng sau thân phận 'Sư phụ' của Diệp Chu xuất hiện thêm một kí hiệu nhỏ hình trái tim màu hồng phấn. Độc Cô Trác nhấn vào kí hiệu nhỏ đó nhưng hệ thống lại không đưa ra bất kì giải thích nào, hắn hoàn toàn không hiểu đó là cái gì. Cũng may mặc kệ Diệp Chu có làm gì thì có lẽ cũng chỉ tác dụng lên tài khoản trò chơi, bản thân Diệp Chu sẽ không bị thương. Độc Cô Trác thầm khuyên giải bản thân, ép mình phải nhịn xuống nỗi lo âu. Hắn nhìn thời gian, còn một khắc (15 phút) nữa mới đến mười hai giờ, thời gian logout sớm hơn thời gian Diệp Chu từng nói, không biết thời gian online buổi chiều của anh có thay đổi hay không. Mèo Đen nói: "Biển Chu đi rồi, chúng ta có cần chờ cậu ấy không?" Khinh Nguyệt nhìn về sương phòng phía đông: "Chúng ta đi nhìn Tiểu Bảo trước đi, ít nhất cũng phải dẫn Tiểu Bảo theo bên người và đưa thằng bé đến nhà cô nàng giặt đồ rồi bảo vệ cả hai mẹ con họ, bằng không tôi lo mấy người chơi kia sẽ trở lại." "Đánh một trận lớn giờ chúng ta không còn khối linh thạch nào, lại tốn không ít dược thảo bổ máu, kết quả lại không nhận được kinh nghiệm, cũng không có trang bị hay tài liệu nào, chỉ có năm điểm giá trị chính nghĩa, đánh trận này lỗ ghê á." Ngạo Thiên nhìn vào túi, thở dài nói. "Tôi biến thành Yêu tộc có bốn điểm giá trị chính nghĩa rồi nè, lúc trước hấp thu tinh khí NPC tăng một điểm giá trị tội ác, hiện tại đã xóa sạch rồi." Mèo Đen cũng nói. Đám người đi vào sương phòng phía đông, thấy Dương quả phụ đang cầm dao, gương mặt đầy vệt nước mắt nhìn Tiểu Bảo đang nằm trên giường, trong miệng cô ta không ngừng lặp lại câu "Thật xin lỗi". Tiểu Bảo vô cùng gầy yếu, là điển hình của bệnh suy dinh dưỡng, đầu lớn người nhỏ, lớn lên giống một cây củ cải trắng. Trên người nhóc không có vết thương nào nhưng vẫn ngủ mê man, Khinh Nguyệt tiến lên lay người nhóc hai cái nhưng nhóc vẫn không tỉnh lại. Trong nháy mắt tìm được Tiểu Bảo, mọi người cùng lúc nhận được nhắc nhở của hệ thống. Mỗi người nhận được 25, 000 điểm kinh nghiệm, một bộ trang bị cấp 10-20 phù hợp với thuộc tính người chơi, 50 khối linh thạch hạ phẩm và 100 lượng bạc. Ngạo Thiên kinh ngạc vui mừng nói: "Nhiều thứ tốt ghê! Chừng này kinh nghiệm đủ lên tới cấp 16, 17 luôn đấy, xem ra tìm kiếm Tiểu Bảo quả đúng là một khâu quan trọng trong nhiệm vụ lần này. Chúng ta làm hết nhiệm vụ có lẽ có thể lên được đến cấp 20." "Còn khen thưởng của Diệp Chu thì sao?" Độc Cô Trác nói. Trong lúc mọi người đều gọi Diệp Chu là Biển Chu thì chỉ có Độc Cô Trác vẫn kiên trì gọi anh là Diệp Chu, có loại cảm giác khá bảo thủ. "Chờ cậu ấy online là có thể nhận khen thưởng." Ngạo Thiên khó hiểu nhìn thoáng qua Độc Cô Trác, "Đại thần, lẽ nào anh gặp tình huống logout bị mất khen thưởng hả? Vậy anh cần phải gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty game, có thể được gửi lại đó!" Độc Cô Trác nghe giọng điệu không nghiêm túc của cậu ta thì biết bản thân có hơi sơ suất, hắn vừa hỏi một việc rất bình thường ai cũng biết. Vì vậy, dù Độc Cô Trác không biết 'gọi điện thoại' là có ý gì nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Tôi rất ít khi 'gọi điện thoại', để lúc nào logout tôi thử xem sao." Giọng điệu hời hợt khiến thành viên trong đội hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Lúc này Độc Cô Trác mới thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn chuyển qua nhìn Tiểu Bảo. Nhà nghèo không có gương, khi còn bé hắn chỉ nhìn thấy gương mặt mình mơ mơ hồ hồ bên bờ sông, láng máng nhớ được khi còn bé hắn cũng không đẹp cho lắm, đầu lớn cổ nhỏ, so với những đứa trẻ khác thì hắn giống như một quái thai. Còn về từng chi tiết trên gương mặt thì Độc Cô Trác không có nhìn kĩ. Thế nhưng hắn nhớ rất rõ gương mặt của mẹ mình, bà và cô nàng giặt đồ giống nhau như đúc, chắc hẳn đứa bé Tiểu Bảo gầy như quái thai này chính là hắn khi còn bé. Độc Cô Trác lạnh lùng nhìn Tiểu Bảo, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Xấu xí." Khinh Nguyệt ngồi xổm xuống đút thuốc cho Tiểu Bảo, cô phản bác Độc Cô Trác: "Thằng bé do thiếu dinh dưỡng nên gầy thôi, tôi nhớ rõ trước đây từng đọc một bài văn: Cây củ cải nào lúc nhỏ chẳng xấu*. Ngược lại, tôi không cảm thấy đứa nhỏ này sẽ xấu đâu, cô nàng giặt đồ nhìn rất đẹp, có lẽ sau khi ăn no, đầy đủ dinh dưỡng thằng bé sẽ là một bé nam xinh đẹp đấy." (*câu này mình của không hiểu lắm) "Cậu tỉnh lại đi, trò chơi thiết kế sẵn vậy rồi, thằng nhóc đó không đẹp lên được đâu." Ngạo Thiên vỗ đầu Khinh Nguyệt một cái. Khi còn bé Độc Cô Trác bị khi dễ rất nhiều lần, lúc vừa bái nhập Kình Thiên Kiếm Phái cũng có không ít người xem thường hắn. Thế nhưng, sau khi Dạ Chu phát hiện chuyện này đã lập tức dẫn Độc Cô Trác lúc này vẫn còn chưa phục Dạ Chu lên Tinh Thùy phong. Tinh Thùy phong là nơi ở của Dạ Chu, toàn bộ ngọn núi đều thuộc về Dạ Chu. Y không có đệ tử nên trên Tinh Thùy phong Độc Cô Trác đã trải qua một đoạn thời gian yên ổn. Chờ sau khi hắn từ Tinh Thùy phong xuống núi, Độc Cô Trác đã nổi tiếng sau một đêm tại đại hội vấn đạo trăm năm tổ chức một lần của tu chân giới, hắn trở thành cao thủ kì Kim Đan trẻ tuổi nhất của Kình Thiên Kiếm Phái. Lúc này không còn ai dám khinh thường hắn, cũng không ai dám dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với hắn nữa. Càng về sau, ngoại trừ Dạ Chu thì không còn tu chân giả nào dám nhìn thẳng vào hắn, nói chuyện với hắn cũng chỉ cúi đầu nói 'Dạ' hoặc 'Dạ được'. Giọng nói của Khinh Nguyệt không phải khinh thường, cũng không phải sợ hãi, mà là ngang hàng không chút để ý. Độc Cô Trác lẳng lặng nhìn mấy người chơi đang bận rộn vây quanh Tiểu Bảo, một cảm giác xa lạ truyền đến từ sâu trong lòng. "Sao Tiểu Bảo vẫn chưa tỉnh!" Khinh Nguyệt bấm lên nhân trung của Tiểu Bảo, thấy nhóc vẫn chưa tỉnh lại bèn quyết đoán đi tới bên người Dương quả phụ, cô đoạt con dao trong tay Dương quả phụ rồi nói: "Có phải cô đã biết rõ Tiểu Bảo là thuần dương đồng tử rồi đúng không?" "Đúng." Dương quả phụ khóc sướt mướt nói, ngày thường cô có dáng vẻ vô cùng thùy mị, khóc lên cũng khiến người thương tiếc. Khinh Nguyệt: "Chúng tôi vất vả lắm mới tìm được thầy bói hỏi về thân phận của Tiểu Bảo, cô chỉ bán đậu hủ thì sao lại biết được?" Dương quả phụ khóc thút thít nói: "Sau khi mấy vị thiếu hiệp rời đi đã có người ở nha môn tới tìm ta, họ nói đã bắt được vài tên lưu manh hạ độc trong đậu hủ của ta, bảo ta đi qua nha môn xác nhận." Sau khi nghe được câu trả lời của cô ta, mọi người đều rùng mình, không ngờ chuyện ở nha môn vẫn tiếp tục diễn ra, chẳng lẽ nội dung cốt truyện tự động chữa trị? Dương quả phụ tiếp tục nói: "Sau khi đi về ta gặp được vài tên không phải nhân loại, ta sợ quá bèn lập tức về nhà kiểm kê đậu hủ. Nào ngờ một con quỷ trong số đó bám vào trên người ta nói gã có cách cứu con ta." "Sau khi gã nói lời này xong, ta như bị mất hồn, ta lừa người trong nha môn rằng ta đã dùng ngân châm để kiểm tra đậu hủ, bên trong không có độc. Ta còn giúp mấy tên yêu ma đó nộp tiền chuộc rồi dẫn bọn họ về nhà." "Bọn họ nói con của ta không phải bị sốt mà là do âm khí nhập thể, nếu như sớm hơn một canh giờ thì còn có thể dùng máu đầu ngón tay của Tiểu Bảo cứu chữa nhưng hiện tại đã chậm, chỉ có thể dẫn âm khí vào trong người Tiểu Bảo." "Loại chuyện này mà cô cũng đồng ý hả?" Khinh Nguyệt nghe chăm chú, kích động đấm vào bức tường nói. Dương quả phụ đã tiến vào hình thức NPC giải thích nội dung cốt truyện, cô ta không để ý tới lời của Khinh Nguyệt tiếp tục thảm thiết kể: "Sau đó, lại có một gã yêu ma che mặt cầm lấy một khay đậu hủ đi ra ngoài, ta biết hắn có thể muốn đi hại người nhưng ta vẫn che giấu lương tâm mà làm như không thấy." "Ta dựa vào biện pháp họ dạy dẫn âm khí vào trong thân thể Tiểu Bảo, con ta quả nhiên đã hạ sốt nhưng Tiểu Bảo lại hôn mê bất tỉnh." "Hơn nữa bọn họ còn nói con của ta bị sốt quá lâu, lạc mất một phách, bảo ta phải dùng con dao này đâm thủng đỉnh đầu Tiểu Bảo, đoạt một phách của thằng bé đưa cho con trai ta." Ngạo Thiên lập tức đoạt lấy con dao, nhìn thật kĩ liền phát hiện đó không phải dao mà càng giống một con dao ba cạnh sần sùi, còn có thể tra xét cả thuộc tính. Ngạo Thiên chia sẻ thuộc tính con dao ba cạnh vào trong kênh đội, trước mặt Độc Cô Trác lập tức bắn ra một khung đối thoại --- Tên vũ khí: Dao đoạt phách. Cấp bậc vũ khí: Cấp 40. Hạn chế sử dụng: Vũ khí chuyên dùng của nội dung chính tuyến, giới hạn chỉ Dương quả phụ được sử dụng. Hiệu quả vũ khí: Người bị đâm trúng sẽ mất đi một phách, thiếu hụt tình cảm ở một phương diện nào đó, trở nên vô cùng cực đoan. Không điều tra được họ tên của người bị đâm trước đó, chỉ biết hắn vì khuyết thiếu tình cảm đã tự tay giết chết người thân nhất của mình. Thấy hiệu quả của món vũ khí này, Độc Cô Trác không khỏi ngạc nhiên. Dạ Chu từng nhìn hắn thở dài, nói hắn mất một phách, khuyết thiếu lòng sợ hãi, áy náy và hạn chế luân lí. Một phách kia không biết đang lưu lạc nơi nào, y chỉ có thể tạm thời dùng Tố Kiếm với Độc Cô Trác, dùng thần lực của sáng thế thần kiếm tạo một phách giả đưa vào trong thân thể Độc Cô Trác. Cũng chính vì phách giả này nên về sau Độc Cô Trác mới có thể đồng thời điều khiển song kiếm. Vậy mà khi xưa hắn tuổi trẻ ngu ngốc, hắn hoàn toàn không biết bản thân mình lạc mất một phách khi nào, hắn cứ nghĩ rằng Dạ Chu muốn dùng phương pháp ác độc nào đó để tra tấn mình, do đó hắn đã nói năng lỗ mãng với Dạ Chu. Tới tận bây giờ Độc Cô Trác cũng không biết một phách của hắn đã bị ai lấy mất, vì sao lại làm vậy. Thế mà trò chơi thần bí khó lường này lại phơi bày chân tướng năm đó trước mặt hắn. Độc Cô Trác nhớ rất rõ ngày này, đó là ngày xảy ra bước ngoặt trong cuộc đời hắn. Khoảng thời gian ấy hắn làm công ở phường đậu hủ, mỗi ngày có thể lấy chút đậu hủ thừa về nhà ăn, hiếm có ngày nào được ăn no nên hắn vô cùng vui vẻ. Đột nhiên có một ngày, có lẽ do hắn quá đói nên đã té xỉu trong thời gian làm việc. Sau khi tỉnh dậy, bà chủ phường đậu hủ cũng không trách hắn mà còn dịu dàng cho hắn một khối bạc vụn, bảo hắn về nhà mua chút đồ ăn ngon mà ăn. Hắn cầm tiền về nhà thì thấy mẹ ngã trên đất đau đớn rên rỉ. Khối bạc vụn kia hoàn toàn không đủ để mời đại phu, hắn ngồi trước giường trải bằng đống cỏ tranh khóc nức nở. Mẹ bị tiếng khóc của hắn đánh thức, bà nói bà hận hắn, hận cha hắn. Bà dùng sức bóp cổ Độc Cô Trác, dường như muốn tự tay giết chết thứ vướng víu này. Độc Cô Trác bị mẹ bóp đến choáng váng, sau khi hắn tỉnh lại thì có một nam tử như thần tiên đứng bên cạnh, người nọ nói mình là người của Kình Thiên Kiếm Phái, muốn dẫn Độc Cô Trác đến Kình Thiên Kiếm Phái tìm cha hắn. Còn mẹ hắn thì đã chết vì bệnh, gương mặt bà đầy thống khổ chết trên đống cỏ tranh, đôi mắt vẫn còn nhìn thẳng vào Độc Cô Trác. Độc Cô Trác hỏa táng thi thể của mẹ. Hắn đi theo nam tử kia rời khỏi trấn nhỏ mình lớn lên từ bé, tiến về Kình Thiên Kiếm Phái. Hắn không ngờ đằng sau quá khứ của bản thân còn có một đám người bày mưu tính kế. Độc Cô Trác nhìn Dương quả phụ, đã nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm quên mất gương mặt của bà chủ phường đậu hủ lúc xưa, hắn không biết bà chủ kia và Dương quả phụ trước mặt có giống nhau không, hắn chỉ biết hiện tại bản thân khó mà kiềm nén được cảm xúc bộc phát. Độc Cô Trác không chút tình cảm bóp cổ Dương quả phụ, dùng một tay nhấc người khỏi mặt đất. Dương quả phụ lập tức trợn trắng mắt, kêu cứu một cách khó khăn. "Đại, đại.. đại thần! Đây chỉ là chuyện xưa trong nội dung cốt truyện của trò chơi thôi mà!" Ngạo Thiên vội vàng ôm lấy cánh tay Độc Cô Trác, "Tôi biết nội dung cốt truyện này thật sự khiến người tức chết nhưng anh tuyệt đối đừng kích động. Cho dù anh có bóp chết cô ta thì cô ta cũng chỉ là NPC, nói không chừng sáng mai cô ta vẫn sẽ sống dậy tiếp tục đi bán đậu hủ đấy." Mèo Đen nhảy lên trên đầu Dương quả phụ, đôi mắt màu lục đậm nhìn chằm chằm vào Độc Cô Trác, cậu thản nhiên liếm móng vuốt của mình: "Meo~lúc trước tôi hút tinh khí NPC anh còn dạy dỗ tôi, không cho tôi giết NPC đó." Khinh Nguyệt cũng tiến lên kéo tay Độc Cô Trác: "Dương quả phụ vẫn chưa đâm mà, dù cô ta có nói gì thì cũng chưa ra tay, đại thần à, tôi thấy chúng ta đã tới đúng lúc rồi!" Độc Cô Trác chậm rãi nhìn về phía Khinh Nguyệt. Khinh Nguyệt bị ánh mắt tràn ngập sát ý của hắn nhìn đến rét thấu sương nhưng cô vẫn kiên cường giải thích nói: "Nếu chúng ta dựa theo bản đồ gợi ý của trò chơi đi tìm Tiểu Bảo thì chờ lúc chúng ta đến, có lẽ Dương quả phụ đã đâm Tiểu Bảo, cướp đi một phách của thằng bé rồi. Nhưng hiện tại vẫn chưa! Nhờ sự cơ trí của đại thần nên chúng ta không bị bản đồ của hệ thống mê hoặc đi thẳng tới nhà Dương quả phụ, cô ta vẫn chưa kịp ra tay mà!" Độc Cô Trác khẽ thả lỏng tay. Khinh Nguyệt thấy mình khuyên bảo có hiệu quả, vội nói: "Anh nhìn Tiểu Bảo thử đi, thằng bé vẫn còn hôn mê, chúng ta phải nghĩ cách giải trừ âm khí cho nó, cô nàng giặt đồ vẫn còn đang ở nhà chờ Tiểu Bảo về ăn gà ăn mày đấy!" Độc Cô Trác thả Dương quả phụ ra, lành lạnh nói: "Đưa tôi một phần đậu hủ bình thường." "Được, được!" Dương quả phụ sợ hãi đứng dậy, cô ta không để ý đến giọng nói vẫn còn khàn của mình, chạy nhanh đến phường đậu hủ lấy đậu hủ. Ba người Khinh Nguyệt Ngạo Thiên Mèo Đen tụ lại một chỗ cẩn thận nhìn Độc Cô Trác, thấy hắn thật sự không còn sát khí, Ngạo Thiên mới nhỏ giọng suy đoán: "Đại thần cố ý hù dọa Dương quả phụ, để cô ta đi làm đậu hủ đưa cho đại sư Chùa Đàn Nghiệp à?" "Đúng đó, nhiệm vụ mua đậu hủ của chúng ta vẫn chưa hoàn thành mà." Khinh Nguyệt phụ họa nói. Độc Cô Trác không giải thích gì, hiện tại hắn không muốn nói chuyện. Độc Cô Trác dựa vào tường yên lặng chờ đậu hủ. Đậu hủ của Dương quả phụ đã bán hết từ lâu, cô ta ngay lập tức làm một khay mới, run rẩy giao đậu hủ còn nóng hổi cho Độc Cô Trác. "Có đậu hủ rồi, giờ chúng ta đưa đến Chùa Đàn Nghiệp hả?" Ngạo Thiên nói. "Đưa Dương quả phụ đến nha môn." Độc Cô Trác nói, "Nếu là NPC thì cứ dựa theo quy tắc của trò chơi mà làm." Hắn không biết làm vậy có tác dụng nào không nhưng đây là cách xử lí duy nhất. Các đội viên nghe lệnh, áp giải Dương quả phụ đến nha môn. Thế mà bộ khoái thật sự tiếp nhận vụ án của Dương quả phụ, còn tìm đại phu dẫn con trai của Dương quả phụ đi, toàn bộ mọi việc sau đó giao hết cho bọn họ. Mọi người nhận được 5000 điểm kinh nghiệm và 2 điểm giá trị chính nghĩa, xem ra lựa chọn này là chính xác. Bận bịu một hồi đã đến một giờ chiều, Độc Cô Trác bèn nói: "Đợi buổi chiều Diệp Chu online rồi tính tiếp." Đúng lúc đám người Ngạo Thiên cũng đã đói bụng, ăn nguyên một con gà trong trò chơi cũng không thể chống đói được, mọi người kéo nhau logout, hẹn ba giờ chiều gặp lại. Sau khi mọi người rời đi, Độc Cô Trác nhìn con dao đoạt phách nọ, tâm niệm vừa động, một luồng kiếm khí cực kì tinh khiết đánh về phía dao đoạt phách, đạo cụ đặc biệt cấp 40 cứ vậy hóa thành tro bụi. Đây là thần lực của Tố Kiếm do Độc Cô Trác dùng hồn phách để thay thế, có sức mạnh vô địch nhưng không thể dùng nhiều, dùng một lần, tình cảm của hắn sẽ phai nhạt đi một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]