Chương trước
Chương sau
Ngạo Thiên: "Sao họ lại muốn đưa đậu hủ có độc cho cô ấy? Là không hi vọng đứa bé của Dương quả phụ khỏi bệnh sao? Lẽ nào đứa bé nhà Dương quả phụ là chủ nhân Huyền Kiếm chúng ta cần tìm?"
Khinh Nguyệt: "Cô ấy ngửi được mùi gà thơm vậy mà vẫn nhịn đói chờ con trai về nhà cùng ăn, tôi cảm động quá."
Mèo Đen: "Ánh mắt cô ấy lúc nhìn thấy đậu hủ khá giống dáng vẻ mấy người nhìn tôi khi trúng kĩ năng 'mị hoặc', meo~"
Diệp Chu: "Tiểu đội che mặt không phải đã bị Độc Cô Trác lừa đến nha môn rồi à? Sao vẫn có người đến đưa đậu hủ?"
Thành viên trong đội nhìn về phía Độc Cô Trác, chờ phỏng đoán của hắn.
Độc Cô Trác hỏi cô nàng giặt đồ: "Khi nào Tiểu Bảo mới về?"
Cô nàng giặt đồ cẩn thận đặt gà ăn mày lên bếp lò vẫn còn ấm để giữ nóng rồi mới đáp: "Dương quả phụ thường xay đậu hủ vào sáng sớm, nếu Tiểu Bảo đã cầm đậu hủ về nhà thì hẳn thằng bé sẽ sớm về thôi. Tiểu Bảo rất ngoan, thằng bé chưa bao giờ chạy loạn, có lẽ hiện tại nó đang đào rau dại đấy. Hôm nay không cần ăn rau dại, các vị thiếu hiệp có thể giúp ta tìm Tiểu Bảo về ăn gà ăn mày không? Để tránh đồ ăn ngon thế này bị nguội lạnh."
Lúc này, nhiệm vụ của mọi người tăng thêm một mục 'Tìm kiếm Tiểu Bảo'.
Sau khi nhận nhiệm vụ, mọi người đi ra khỏi nhà cô nàng giặt đồ, Ngạo Thiên mở bản đồ nói: "Lần này chu đáo thật đấy, còn đặc biệt chỉ chỗ Tiểu Bảo thường đào rau dại, chúng ta đỡ phải đi khắp nơi hỏi NPC để tìm đường."
Bọn họ định đi về phía đào rau dại, Độc Cô Trác lại dẫn đội chuyển sang một hướng khác.
"Anh đi đâu vậy?" Ngạo Thiên nói.
Độc Cô Trác nói: "Đi nhà Dương quả phụ."
"Hả? Nhưng bản đồ nhiệm vụ đưa là chỗ đào rau mà." Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi.
Diệp Chu chợt hiểu được ý của Độc Cô Trác, anh giải thích thay hắn: "Cô nàng giặt đồ nghĩ Tiểu Bảo đi đào rau dại là vì khay đậu hủ kia, cô ấy nghĩ đậu hủ là do Tiểu Bảo mang về. Nhưng nếu đậu hủ không phải do Tiểu Bảo mang về thì sao? Không phải chúng ta vừa mới đoán đậu hủ có thể là do năm người chơi che mặt đưa tới à?"
"Có lí đấy, giờ này đoán chừng Tiểu Bảo vẫn đang làm việc giúp Dương quả phụ, có lẽ Tiểu Bảo đã thấy được người hạ độc vào đậu hủ đưa cho cô nàng giặt đồ hoặc có lẽ thằng bé đã gặp nguy hiểm rồi!" Khinh Nguyệt phát tán tư duy phỏng đoán nói.
"Cũng không nghiêm trọng như cậu nói đâu," Diệp Chu kéo suy nghĩ Khinh Nguyệt quay về, "Nhưng có lẽ thằng bé thật sự gặp nguy hiểm. Dù thế nào thì độ nguy hiểm khi Tiểu Bảo ở nhà Dương quả phụ khá cao, hay là chúng ta đến chỗ Dương quả phụ trước đi."
Sau khi mọi người bàn bạc xong liền tăng nhanh tốc độ chạy như bay đến tiệm đậu hủ của Dương quả phụ.
Lúc này đã 11 giờ, gần giữa trưa, Dương quả phụ sớm đã dọn quán về nhà. Năm người chia nhau đi tìm NPC, thấy người liền hỏi nhà Dương quả phụ ở đâu.
Dương quả phụ rất nổi tiếng trong trấn, rất nhiều người biết nhà cô ấy ở đâu nhưng Ngạo Thiên, Diệp Chu và Mèo Đen đều thất bại mà về, chỉ có Khinh Nguyệt và Độc Cô Trác hỏi được.
Người Khinh Nguyệt hỏi là một NPC nữ, cô vừa hỏi thì NPC chỉ đường ngay.
NPC mà Độc Cô Trác gặp được nói: "Thiếu hiệp, vẻ mặt ngài đầy chính khí, có lẽ không phải đến bắt nạt quả phụ, chắc là có việc quan trọng đúng không, để tôi chỉ đường cho ngài."
"Vì sao lại như vậy?" Ngạo Thiên khó hiểu nói, "Tôi và Khinh Nguyệt đều hỏi cùng một NPC, sao NPC không nói cho tôi mà lại nói cho Khinh Nguyệt chứ."
Diệp Chu nói: "Có lẽ là do giới tính và giá trị chính nghĩa, vừa nãy NPC tôi hỏi nói với tôi rằng 'Dương quả phụ không phải loại người đó, ngươi đừng mơ tưởng.'Tôi nghĩ người chơi nam hỏi thăm nhà Dương quả phụ sẽ bị đám NPC cho rằng có mưu đồ làm loạn, chỉ có người chơi nữ như Khinh Nguyệt và người có giá trị chính nghĩa cao như Độc Cô Trác mới được đáp lại."
Ngạo Thiên: "Có lí nhỉ, xem ra trong trò chơi này giá trị chính nghĩa và giá trị tội ác rất quan trọng."
Nhà Dương quả phụ cách tiệm đậu hủ không xa, chưa đi được vài bước đã tìm thấy. Đó là một nhà dân rất bình thường, có cửa chính và vách tường rất cao, sân cũng rất rộng. Trong nhà có ba gian phòng, ngoại trừ phòng chính và sương phòng* phía đông ra thì phía tây còn có một khu làm đậu hủ rất lớn.
(*sương phòng = chái nhà là phần "mở rộng" hoặc kéo dài thêm của ngôi nhà chính. Chái nhà thường thấp hơn nhà chính để đảm bảo yếu tố phong thủy, đồng thời kéo dài chiều rộng tương đương của ngôi nhà)
Ngạo Thiên muốn trực tiếp nhảy tường vào lại bị Độc Cô Trác kéo lại.
"Mèo Đen vào trước," Độc Cô Trác nói, "Yêu tộc am hiểu ẩn nấp nhất, dù là NPC hay người chơi cũng sẽ không chú ý tới cậu."
Trong trấn Chúc Long mèo hoang chạy khắp nơi, không thể phân biệt được đó là người chơi, mèo hoang hay NPC Yêu tộc.
"Thấy chỗ tốt của tôi chưa." Mèo Đen liếm móng vuốt, nhẹ nhàng nhảy bật lên, nhảy vài lần đã đến nóc nhà.
Động tác của Mèo Đen nhanh nhẹn im ắng, nếu vào buổi tối thì quả thật là sát thủ bóng đêm.
Chân Mèo Đen đạp lên gạch ngói trên nóc nhà không hề phát ra tiếng động, cậu nhìn vào trong nhà chính liền thấy trên giường trong phòng ngủ chính có một đứa bé nam hôn mê đang nằm, trên trán đứa bé có đặt một cái khăn, sắc mặt bé ửng hồng, giống như đang bị bệnh.
Mèo Đen thuật lại tình hình cho mọi người bằng hạc giấy truyền âm.
Độc Cô Trác dặn dò: "Xem tình hình đứa bé đó hẳn là con trai đang bị bệnh của Dương quả phụ, cậu đi những phòng khác nhìn thử xem."
Mèo Đen lại đi đến khu làm đậu hủ, chỗ đó có một con lừa đang ăn cỏ, không có ai khác.
Cuối cùng, cậu đến nóc nhà sương phòng phía đông, bàn chân nhẹ nhàng đẩy một viên ngói ra, âm thanh phát ra rất khẽ, chợt nghe thấy một tiếng quát to khỏe: "Người nào?"
"Meo!" Mèo Đen bình tĩnh kêu một tiếng.
Một nam tử cao lớn đội mũ rộng vành chạy ra từ sương phòng phía đông, gã thấy trên nóc nhà có một con mèo đen bèn cẩn thận nhìn chăm chú một lát, dường như đang cố phân biệt đó là mèo hay là người chơi Yêu tộc.
Mèo Đen liếm móng vuốt, động tác và thần thái đều giống như một con mèo.
"Con này.. là mèo thật à?" Nam tử đội mũ rộng vành nghi ngờ nói.
Sau khi gã dần bỏ đi sự nghi ngờ, Mèo Đen liền nghênh ngang nhảy ra ngoài vách tường hội họp với nhóm Độc Cô Trác đang trốn ngoài bức tường trước mặt gã, mỗi một bước đi đều vô cùng tao nhã.
Lúc này nam tử đội mũ rộng vành mới yên tâm trở về trong sương phòng phía đông.
Thấy gã đi vào nhà, Mèo Đen vội vàng gửi tin tức cho đồng đội: "Móa! Năm người tiểu đội che mặt đều ở trong phòng đó, một đứa bé nam hôn mê đang nằm trên giường, Dương quả phụ đang cầm con dao khóc nức nở."
"Xem ra lúc chúng ta giúp đỡ cô nàng giặt đồ giặt quần áo thì bọn họ đã phát hiện ra nhiệm vụ nha môn là giả, hơn nữa họ đã nhận được nhiệm vụ thật sự rồi." Diệp Chu nói, "Xem chừng phải đánh nhau thôi."
Trò chơi này thật thú vị, phần đánh nhau trong nhiệm vụ chính tuyến không phải đánh với NPC mà là đánh với người chơi khác đang làm nhiệm vụ.
"Đợi đã, điều này cho thấy nhiệm vụ chính tuyến có khả năng sẽ xuất hiện hai kết cục, vậy trò chơi phải chuẩn bị đến hai bộ nội dung cốt truyện lận. Chúng ta đang chơi game thực tế ảo chứ không phải game RPG, từng bản đồ, từng nhân vật, từng hiệu ứng đều tốn tiền, mọi người biết hai bộ nội dung cốt truyện đốt bao nhiêu tiền không?" Ngạo Thiên chất vấn nói.
"Nhưng trò chơi đã thiết kế như vậy, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói sau." Khinh Nguyệt vỗ vai Ngạo Thiên.
"Các cậu có bao nhiêu khối linh thạch?" Độc Cô Trác hỏi.
Các thành viên đều tự đếm hàng tích trữ trong túi của mình, tổng cộng có 136 khối linh thạch hạ phẩm.
Độc Cô Trác nói: "99 khối linh thạch là đủ để bày Mê Tung Trận rồi, Mèo Đen đi bày trận."
Do Độc Cô Trác hào phóng rộng rãi không dùng《Mê Tung Trận》để kiếm tiền, hắn miễn phí phục chế cho đồng đội, năm người trong đội đều biết bày trận, hơn nữa còn có thể tự do hành động trong Mê Tung Trận.
Mèo Đen tuân lệnh, mang theo 99 khối linh thạch đi vào trong sân.
Bọn họ không bày trận giống Độc Cô Trác, Độc Cô Trác dựa theo phương vị để đặt tài liệu rồi sử dụng linh khí để mở trận pháp.
Còn bọn họ dựa vào ngọc giản Độc Cô Trác cho. Trong ngọc giản ghi chép tất cả chi tiết để bày trận, Mèo Đen chỉ cần đưa 99 khối linh thạch, nhấn nút 'xác nhận' trên ngọc giản, sau khi bị trừ 50% khí huyết và 80% giá trị linh khí thì trận pháp đã bố trí thành công.
Hiện tại, Mèo Đen Ô Tất Mặc Hắc là người chơi duy nhất từng trải nghiệm hiệu quả của Mê Tung Trận, cậu quá hiểu rõ loại cảm giác bị quỷ đánh tường trong rừng, trong đầu lúc ấy như có vấn đề, dù đi kiểu gì cũng đều lượn vòng tại chỗ.
Dùng cây trúc bày trận còn có hiệu quả như vậy, không biết dùng linh thạch hạ phẩm sẽ như thế nào.
"Ban ngày sức chiến đấu của Mèo Đen không mạnh, cậu chịu trách nhiệm bảo vệ trận, trận pháp cần tiêu hao linh thạch đấy, cậu cần phải liên tục chú ý tình huống của trận pháp để bổ sung linh thạch." Độc Cô Trác nói, "Những người còn lại đi theo tôi."
Sau khi Mê Tung Trận bố trí thành công, trong sân lập tức bị sương mù bao phủ, thành viên trong đội đứng trong sương mù vẫn nhìn bình thường, nhưng người không hiểu Mê Tung Trận sẽ gặp phải ảo giác.
Mèo Đen dùng hồng dược bổ sung khí huyết và lam dược bổ sung linh khí, sau đó cậu nằm trên nóc nhà chính theo dõi tình hình chiến đấu.
Độc Cô Trác và Diệp Chu kề vai sát cánh nhảy vọt lên, Diệp Chu ở trên không lập tức giơ cao trường kiếm chém về phía dưới, một kiếm chém nát sương phòng phía đông!
Mọi người: "..."
Thanh kiếm này của Diệp Chu có phải quá lợi hại rồi không? Nếu bán đi có lẽ sẽ được rất nhiều tiền đó.
Dù hiện tại trò chơi chưa mở ra hệ thống đổi tiền thì thanh kiếm này cũng có thể lén chuyển khoản giao dịch, chỉ là khá mạo hiểm mà thôi.
Dùng từ 'cực phẩm trang bị' trong trò chơi hiện tại mà người người thường nói, thanh kiếm này của Diệp Chu tuyệt đối là thần binh lợi khí có lực công kích mạnh nhất hiện tại trong trò chơi.
Trong sương phòng, Dương quả phụ cầm con dao trong tay, thút thít nỉ non lắc đầu nói: "Không thể, ta không làm được. Ta muốn cứu con ta nhưng ta không thể làm hại những đứa trẻ khác!"
"Dài dòng với cô ta lâu quá rồi, bằng không chúng ta ra tay giúp cô ta đi." Quỷ tộc A trong tiểu đội che mặt không nhịn được nói.
Cương thi nói: "Nhiệm vụ bắt mê hoặc Dương quả phụ ra tay chứ không phải bảo chúng ta ra tay. Hơn nữa trò chơi này cũng không thể cho phép người chơi làm loại chuyện này được, quá máu me, không đủ hài hòa."
Ma tộc A: "Nếu trong chúng ta có Yêu tộc thì tốt rồi, kĩ năng mị hoặc của Yêu tộc có thể trực tiếp khống chế bắt Dương quả phụ ra tay."
Ma tộc B: "Ông nói thế làm tôi chợt nhớ, chúng ta có thể ra ngoài mời Yêu tộc giúp đỡ mà, gốc cây liễu ở cửa ra vào trông có vẻ rất mạnh, chúng ta có thể mượn một cành cây đến."
Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, toàn bộ sương phòng đột nhiên vỡ vụn, một màn sương mù bao trùm bọn họ.
"Người nào?" Quỷ tộc B quát.
Dù bị đám người Diệp Chu tập kích nhưng tiểu đội che mặt phản ứng vô cùng nhanh, Ma tộc B lập tức lấy ra một đạo cụ ném lên trời một miếng vải đen cực lớn bao phủ sân nhỏ bên ngoài, che lại tất cả ánh mặt trời.
Chiến trường thoáng cái tối lại, thân hình Quỷ tộc A và B cũng biến mất, núp trong sương mù chờ thời cơ tấn công.
Khinh Nguyệt, Ngạo Thiên, Diệp Chu trực tiếp đánh với Ma tộc A, B và Cương thi. Đám Diệp Chu dựa vào hiểu biết về Mê Tung Trận vừa đánh vừa ẩn nấp, cách di chuyển cực kì xảo diệu, tiểu đội che mặt quay vòng trong sân, còn suýt chút nữa xem đồng đội thành kẻ địch.
Chỉ tiếc tấm vải đã ngăn lại ánh mặt trời, đám Diệp Chu là người chơi Nhân tộc nên lực công kích giảm mạnh, mà lực phòng ngự của đối phương lại tăng lên không ít, đánh một cái không rớt được bao nhiêu máu.
Trận chiến này phải đánh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.