Editor: Lam Phi Ngư
Trên mặt Độc Cô Trác dính máu, dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt. Diệp Chu nhớ đến kĩ năng đặc thù của đồ đệ, không khỏi giơ tay lên, đầu ngón tay cọ qua vết máu trên mặt Độc Cô Trác, anh quan tâm hỏi: "Anh bị thương à?"
"Của người khác." Độc Cô Trác tiện tay dùng tay áo lau vết máu trên mặt.
Trên quần áo hắn nhuốm đầy vệt máu nhưng sắc mặt lại hồng hào, thanh máu cũng đầy, quả nhiên tất cả đều là máu của người khác.
Độc Cô Trác là một người giữ lễ, hắn nhìn như đang ôm Diệp Chu nhưng kì thực cánh tay không có chạm vào người anh, chỉ đang nắm hờ, dùng thân thể của mình để ngăn cách Diệp Chu và mèo đen.
Dù là vậy thì khoảng cách của hai người cũng rất gần nhau, đến nỗi Diệp Chu có thể thấy rõ lông mi của Độc Cô Trác, lông mi rũ xuống theo mí mắt, vừa dày vừa dài, như một cái lược nhỏ.
Lúc này hai người đang đứng trên ngọn cây, Diệp Chu dù muốn lui về phía sau cũng không thể, lùi một bước là sẽ té xuống ngay.
Cũng may Độc Cô Trác chú ý thấy anh khó chịu liền đúng lúc kéo dài khoảng cách, xách mèo đen nhảy khỏi ngọn cây.
Diệp Chu cũng lập tức xuống theo, thấy trong rừng trúc ban ngày giờ đây thành một đống cây trúc ngổn ngang lộn xộn, Độc Cô Trác xảo diệu rơi vào chính giữa hai cây trúc, yêu thú vừa đổi mới lởn vởn bên ngoài ngọn trúc.
"Đại thần, anh chạy nhanh quá!" Lại có hai người thở hồng hộc đuổi tới, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-tien-trong-tro-choi/1208060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.