Bên kia dãy núi Thương Lan đang đổ cơn mưa xuân, trong một một ngôi miếu đổ nát đã lâu không được tu sửa có hai hòa thượng đang tránh mưa.
Hòa thượng lớn tuổi đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, không lâu sau phát ra tiếng ngáy.
Một vị hòa thượng trẻ tuổi khác: "?"
Đàn Tịch Đại Sư là nhân vật bậc nào chứ, ngài là cao tăng đã luân hồi chín kiếp đó. Vừa ra đời đã là Phật tu có pháp lực kỳ Đại Thừa, ngài sớm đã thoát khỏi thân thể phàm thai, sao có thể ngủ, mà còn là ngáy ngủ nữa?
"Sư phụ?" Hòa thượng trẻ tuổi nhỏ giọng gọi.
Đàn Tịch Đại Sư chậm rãi mở mắt, ông xoa bóp đôi mắt còn lim dim, nghi hoặc nói với đệ tử: "Hình như sư phụ vừa ngủ?"
"Sư phụ không chỉ ngủ, mà còn ngáy to nữa." Hòa thượng trẻ tuổi ngay thẳng nói.
Cậu vừa mới quy y gần đây, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Đàn Tịch Đại Sư, không hiểu rõ sự cố giữa người và người, cũng không hiểu 'nhìn thấu chớ nói', làm người vô cùng ngay thẳng.
Đàn Tịch Đại Sư cũng không để ý việc nói thẳng ra của đệ tử, ông cầm một chuỗi phật châu trong tay, lăn vài cái rồi nói: "Vi sư vừa mơ một giấc mơ."
"Có phải là giấc mơ báo trước không ạ?" Hòa thượng trẻ tuổi nói.
Lấy công lực của Đàn Tịch Đại Sư, đột nhiên thiếp đi chỉ có thể là đang cảm ngộ thiên đạo, đang câu thông với trời.
"Không phải..." Đàn Tịch Đại Sư lắc đầu,"Vi sư mơ thấy mình lên núi hái thuốc, mang rất nhiều Linh tu chưa hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-tien-trong-tro-choi/1208055/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.