Editor: Lam Phi Ngư
Trấn nhỏ ngoại ô gần dãy núi Thương Lan có một quán trà đơn sơ. Vài người đang ngồi trong quán trà, bọn họ không mang bất kì món hành lí nào, trên mặt cũng không có vẻ phong trần gấp rút khi đi đường dài nhưng lại không giống người bản xứ, thoạt nhìn có chút kì lạ.
Ông chủ quán trà cũng không thấy ngạc nhiên lắm, loại người này ông ta thấy nhiều rồi.
Núi Thương Lan là nơi tận cùng của nhân giới, nơi đây từng có một ngọn núi cao tận trời mây. Tương truyền từng có cao nhân có thể leo dọc theo ngọn núi đến Thiên cung trên tầng mây, thay da đổi thịt, trở thành thần tiên trên thượng giới. Do đó ngọn núi này còn được gọi là "Trụ trời".
Do trên trụ trời có thể thông tới thần giới nên nơi đây là cấm địa của nhân giới. Sinh linh bình thường không thể nào sinh tồn trong khu vực gần trụ trời, khắp dãy núi Thương Lan không mọc nổi một ngọn cỏ. Ngoại trừ các tảng hóa thạch quái dị từ hài cốt của dị thú cổ xưa hóa thành ở phía ngoài thì dãy núi này cũng chỉ là một dãy núi băng không có chút sự sống nào thôi.
Không ai biết phía sau dãy núi Thương Lan là gì, cũng không người nào biết bên ngoài tận cùng nhân giới có thứ chi?
Mãi đến mười năm về trước, hai vệt kiếm khí một đen một trắng cắt qua chân trời, trụ trời rạn nứt, núi tuyết sạt lở, lửa phóng đến tận trời, vọt tới tận Thiên Cung nơi thượng giới. Mưa lửa kéo dài cả ba tháng xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-tien-trong-tro-choi/1208049/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.