Tống Mịch vừa ăn vừa nhìn bà Cẩn cười hì hì đáp lại.
"Được rồi mẹ, đừng tức giận, da sẽ xấu lắm. Những lời khi đó là con tức giận nên mới nói ra, cốt là để chọc tức anh ấy, mẹ biết tính con mà, tức giận đều sẽ chửi người, mẹ đừng để tâm! Cái mặt như này....giống tra nam lắm sao!?"
Nói rồi đưa tay bóp bóp má Ngạo Đường khiến môi anh hơi chu lên, quả thực xinh đẹp hết nấc, Tống Mịch ngắm nhìn không nhịn nổi cười toe toét.
Liên Trầm: "Giống bạch liên hoa giả bộ yếu đuối"
Tống Mịch: "....." Ai cho anh nói vậy?
Nói đúng lại còn nói to!
Nghê Mạn ngồi cạnh khóe miệng giật giật, miếng táo trong miệng suýt nữa phun ra, vội vã nói.
"Anh...làm sao anh biết cụm từ 'bạch liên hoa'? Đừng nói là xem phim, em phun miếng táo vào mặt anh thật á?"
Bà Cẩn nghe Nghê Mạn nói mới nhận ra sự khác thương, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang Liên Trầm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, túm nắm hương dương trên bàn nhìn anh ta chằm chằm, vừa cắn vừa nói.
"Nào, Trầm Nhi, chúng ta nói chuyện một chút. Con biết 'bạch liên hoa' là gì không?"
Liên Trầm: "Là..."
Bà Cẩn lập tức ngắt lời: "Thôi thôi đừng nói nữa, nghe qua đã biết là không biết rồi. Quan trọng là làm sao con biết từ này? Bên cạnh con có động nghiệp nữ rồi à? Hay có bạn gái rồi?"
Liên Trầm trước sự hỏi dồn của bà Cẩn liền trở nên lúng túng
"Mẹ, không phải, con chưa có bạn gái"
Bà Cẩn: "Con có vợ rồi!! Nói, là con gái nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1774012/chuong-111.html