Chương trước
Chương sau
"Đưa cho ta cái lọ hay gì gì đó đựng được"
Mặc Hoành lôi từ không gian ra hai bình sứ lớn bằng lòng bàn tay. Tống Mịch bóp mạnh vết thương, để máu chảy vào bình sứ, lôi ra 3 viên đạn còn lại ở bụng và hai bên đùi để vào bình còn lại. Quay đầu nói với Mặc Hoành.
"Mang cái này đến thành phố B giao cho Lộ Khiết"
Mặc Hoành không muốn đi, trực giác nàng mách bảo có nguy hiểm, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định rời đi với tâm trạng bồn chồn, bởi vì đây là mệnh lệnh hơn nữa nàng biết rõ chủ nhân của mình dù tùy hứng nhưng sẽ không bao giờ tự làm tổn thương bản thân. Người đã từng nói đó là việc làm ngu ngốc nhất. Nàng rời đi không đến một ngày, chắc chắn sẽ không có việc gì, chủ nhân có thể lo được. Mặc Hoành tự chấn an bản thân. Trước khi đi còn để lại rất nhiều thức ăn vào nhẫn không gian của Tống Mịch, còn thêm quần áo, băng gạc, vũ khí, như một người mẹ sắp đồ cho con lần đầu đi xa.
Tống Mịch vừa đổ thuốc của Mặc Hoành lên vết thương, vừa nhìn chằm chằm, không nhịn được đưa tay chọc chọc vài cái, máu lại ứa ra.
Lâu rồi không chảy máu, có chút thú vị.
Cô băng bó rất nhanh, tính cả thay quần áo hết đúng 10 phút. Tiếng đập cửa vang lên, một đàn em nói vọng vào.
"Lão đại, anh còn thức không?"
Tống Mịch đạp đạp tên lão đại vài phát. Ôi xong, chết ngất rồi! Cô tiền lên mở cửa, mỉm cười với người đối diện, hắn ta trừng mắt hung dữ nhìn cô, không suy nghĩ nhiều liền tiến vào. Còn chưa kịp định hình hai người nằm một góc bên kia là ai trước mắt đã tối sầm. Hắn ta bị chùm bao tải đánh rồi ném vào một góc với hai người kia. Bao tải được mở ra, trước mặt hắn ta là một thiếu nữ xinh đẹp, trang điểm đậm, khóe mắt cong cong nhưng hắn vẫn không ngừng được mà va hàm răng vào nhau.
Ra tay thật độc ác, đau chết đi được!
Hắn có cảm giác sươn xường hai bên gãy rồi.
Hu hu hu, sương sườn của hắn!
Người này không có súng, Tống Mịch thở dài, cầm lấy khẩu súng của tên râu quai nón, tháo đạn. Bên trong chỉ có 3 viên, còn lại là đạn thường, súng của người chết kia cũng vậy, những viên đạn màu đen gim đều trên người cô. Tổng cộng chỉ có 7 viên đạn trên 2 khẩu. Quá ít!
"Mấy người lấy cái này ở đâu ra?"
Tống Mịch ngồi xuống chiếc giường sạch sẽ hỏi tên vừa bị đánh. Hắn lườm cô muốn lòi con mắt, nhỏ bãi nước bọt xuống sàn, quay mặt cứng đầu không nói. Hơn phút trôi qua, thấy cô gái đối diện không gấp gáp, tiếng động kì lạ vang lên, hắn cứng ngắc xoay cổ, nhìn cô gái không có chút hình tượng kia đang khoang chân ăn bào ngư đóng hộp, ánh mắt sáng lên lấp lánh, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Cảm nhận được ánh nhìn kì lạ, Tống Mịch nghiêng đầu, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào mắt người kia.
"Tốt nhất đừng làm gì dư thừa, tôi không chắc không trượt tay bẻ gãy cổ anh hay không. Mạng chỉ có một thôi, dĩ nhiên quyền lựa chọn là của anh, anh muốn chết tôi cũng không ngăn được, đúng không?"
Hắn ta cứng đờ tại chỗ, nhịp tim tăng lên đáng sợ. Đúng vậy, hắn đang sợ. Có người trời sinh đã có một loại khí chất, không cần làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bạn, là có thể khiến bạn sợ hãi, hô hấp không thông.
Hắn ta mấp máy môi lên tiếng.
"Không biết, chúng là được tặng"
"Ai mà thần kinh tặng mấy người?"
Người kia sợ Tống Mịch không tin, lập tức nói.
"Thật, tôi không nói dối. Tỉnh dậy đã thấy đạn được để giữa nhà rồi!"
Tống Mịch ăn nốt con bào ngư cuối cùng, nhìn vào khoảng không, không lên tiếng. Cô không biết như vậy, càng khiến người bên kia sợ hãi, hắn ta sợ đến nỗi mồ hôi chảy dài trên trán, vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, không chú ý cô không hỏi, lập tức nói.
"À, phải rồi, phải rồi. Lão đại trước đấy có biến mất hơn nửa ngày, ngày hôm sau đạn được gửi đến. Chắc chắn có liên quan đến lão đại, còn lại tôi không biết gì nữa. Tôi nói thật đấy, cô tin tôi đi"
"Lão đại anh còn sống"
Tôi chưa đánh chết đã bị anh làm cho tức chết rồi!
Có thằng đàn em chất lượng không tệ. Tốt lắm, râu quai nón.
"Hả?? Chưa chết sao??"
Tên kia thất thanh kêu lên, quay đầu nhìn người đàn ông bị đánh đến người không ra người, heo không ra heo bên cạnh, thất thanh kêu lên.
"Ngươi đạp thử xem"
Tên kia đạp thật, mới đầu là khều khều vài cái, cuối cùng đạp một cú thật mạnh vào bụng. Đụng phải vết thương, tên râu quai nón nôn ra ngụm máu, đôi mắt lờ đờ hé mở.
Tống Mịch:" Ha ha ha ha"
Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng bọn ngu như bò!
Mấy tên này chắc chắn chọn người không duyệt IQ. Đáng lắm!
"Lão đại, anh không sao chứ?"
Tống Mịch ăn xong con bào ngư, nhìn tên kia lo lắng hỏi han thủ lĩnh, có vẻ đã quên mất hành động ngu xuẩn ban nãy.
"Ngươi lấy mấy cái này ở đâu ra?"
Tống Mịch giơ viên đạn về phía Râu Quai Nón, hắn ta nhìn một chút rồi mở miệng đầy máu khach khách, không sợ chết.
"Có chết cũng không nói cho ngươi, thứ quái vật"
Đường kiếm quét qua không khí, hàn quang xẹt qua người Râu Quai Nón. Khắc sau, hắn liền thấy một thanh kiếm lạnh lùng, sắc lẹm kề cổ mình, hắn ta cứng đờ người, không dám cử động. Thiếu nữ khi nãy chớp mắt một cãi đã xuất hiện trước mặt hắn, từ trên nhìn xuống.
Hắn ta không biết cô lấy thanh kiếm này như thế nào, nhưng trên máy bay còn có kiếm, chắc chắn là đạo cụ.
Bây giờ khắp nơi không phải bán đầy đạo cụ đó sao?
Với kinh nghiệm cướp bóc của bản thân, Râu Quai Nón khẳng định, đây là đồ giả.
Giọng nói lạnh lùng, mang theo chút tùy ý vang lên.
"Bà đây cho ngươi cơ hội cuối, đạn này lấy từ đâu?"
"Có giỏi thì giết đi" Râu Quai Nón đôi mắt ngỏ ngầu rống to
"Xem ra ngươi không muốn sống rồi?"
Giọng Tống Mịch đột nhiên trầm xuống, thanh kiếm siết vào cổ Râu Quai Nón, máu từ từ chảy ra.
Râu Quai Nón:"....." Không phải đồ giả sao???
Diễn phim bây giờ chơi lớn đến mức dùng đồ thật rồi???
"Tôi....tôi...mà chết, cô còn lâu mới biết."
"Ngươi nghĩ không có ngươi ta không thể tìm ra sao? "
Râu Quai Nón cảm thấy toàn thân phát run như đang ở Bắc cực, bản thân còn không mặc quần áo. Tống Mịch chậc một tiếng vẻ tiếc nuối. Chuẩn bị ra tay thì Râu Quai Nón gào lên.
"Tôi nói, tôi nói"
"Nói!"
"Là một người đàn ông, anh ta..anh ta liên hệ với tôi. Muốn cung cấp cho tôi vũ khí, chỉ cần đi cướp chuyến bay này. Chỉ có như vậy, tôi thật sự không biết anh ta là ai, tôi nói thật"
"Đưa điện thoại đây!"
Tên đàn em bên cạnh nhanh nhẹn lần mò, lôi ra chiếc điện thoại, hai tay đưa cho Tống Mịch. Không có mật khẩu, cô trực tiếp mở ra, danh bạ, tin nhắn đều trống không. Lúc này, tiếng "ting" vang lên, có tin nhắn gửi đến.
"Good luck, 2136!"
Tin nhắn vừa gửi đến, đuôi máy bay truyền đến tiếng nổ lớn. Máy bay rung lắc dữ dội, Tống Mịch vọt ra ngoài. Toàn bộ cửa kính đều vỡ nát, hành khách la hét thảm thiết, khung cảnh vô cùng náo loạn. Có tiếng thông báo tự động.
"Hệ thống động cơ gặp sự cố. Hệ thống động cơ gặp sự cố. Đề nghị hạ cánh khẩn cấp. Đề nghị hạ cánh khẩn cấp"
Tống Mịch nhìn qua bên ngoài khe cửa.
Mẹ nó, hạ cánh chỗ này là muốn làm mồi cho cá hay gì?
Để bà đây biết là ngươi là thằng ngu nào, ngươi xong đời rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.