"Ây, cô không thể vào...thưa cô...cô ơi...."
Tống Mịch mặc kệ người phục vụ ngăn cản, một đường đạp cửa xông thẳng vào đại sảnh náo nhiệt. Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn thiếu nữ bụi bặm khắp người, lại còn có máu đã khô bết, bộ dạng bẩn thỉu, trái ngược hoàn toàn với ánh đèn lộng lẫy, khung cảnh xa hoa, ngang nhiên đi khắp đại sảng.
Đây là bữa tiệc trong giới thượng lưu do một người dòng nhánh Sở gia tổ chức, không phải bữa tiệc quan trọng nhưng gia tộc vẫn cử một số người đi đại diện. Tống Mịch nhìn khắp đại sảnh không thấy người cần tìm, đi một mạch lên tầng trên, những người ngăn cản cô đều bị một tay quật ngã.
Tầng trên vô cùng yên tĩnh so với đại sảnh ồn ã, Tống Mịch gõ cửa từng phòng, không có Sở Du Duyệt liền rời đi , người trong phòng một phen hoang mang. Chỉ còn căn phòng cuối cùng, qua cánh cửa nghe thấy giọng cười quen thuộc, cô nhếch môi cười, chân giơ lên đá bay cánh cửa.
Sở Du Duyệt cùng người đàn ông dòng nhánh nói chuyện, thực chất là người đàn ông ra sức lấy lòng tiểu thư Sở gia, bị tiếng động lớn làm giật mình, lập tức nhìn ra phía cửa. Thiếu nữ, toàn thân người không ra người, quỷ không ra quỷ thình lình xuất hiện, giẫm lên cánh cửa bước tới.
Toàn thân là bụi nhưng lại không khiến người khác khinh dè, càng giống một nữ chiến binh từ chiến trường trở về, khí thế uy nghiêm, trấn tĩnh, mạnh mẽ áp bức hơi thở người khác, ai nhìn vào đều nhân nhượng cúi đầu trước ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773991/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.