Một giọng nói dễ nghe truyền đến, thiếu nữ Grayblari quay đầu nhìn cô gái dáng vẻ Châu Á bộ dạng lười biếng dựa vào người đàn ông bên cạnh anh đồ ăn vặt, ánh mắt trong veo, dâng lên ý cười, thóang nhìn là người dịu dàng hiền lành hơn nữa người đàn ông bên cạnh cũng thật đẹp trai.
“Tống Mịch!”
Beatrix nhìn Tống Mịch cao giọng kinh ngạc, có chút không giữ được hình tượng đoan trang.
Tống Mịch vội ăn hết đồ ăn vặt, nói:
“Tiểu thư Beatrix, phải cao quý, phải tao nhã. Đừng tức giận, tuyệt đối bình tĩnh. Tôi là cố ý gây chuyện”
Beatrix suýt nữa phun ngụm máu ra ngoài, bây giờ thấy Tống Mịch là tức giận, cô ta còn dám bảo mình bình tĩnh, lại còn cười.
Ánh mắt Beatrix đanh lại, thi thoảng liếc nhìn bàn tay Ngạo Đường ôm eo cô, càng cáu giận hơn. Tiểu thư mắt xanh có lẽ nhìn ra Tống Mịch cũng có mâu thuẫn với người con gái đối diện, quay đầu nhìn sang, ánh mắt đáng giá.
Tống Mịch mỉm cười nhìn cô ấy, hỏi: “Cô có xé không?”
Cô gái mắt xanh ưỡn thẳng lưng, khí thế nói: “Xé!”
Rồi giật lấy chiếc váy trên tay cô nhân viên dùng sức xé, chất liệu chiếc váy không tệ, cô gái xé có chút phí sức.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện chiếc kéo, cô gái mắt xanh không suy nghĩ nhận lấy, cắt một mạch “xoèn xoẹt”
Tống Mịch đưa kéo cực kì nhanh. Giám đốc và cô nhân viên không kịp ngăn cản, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn, bọn họ còn không biết cô lấy kéo từ đâu, chỉ có Ngạo Đường đứng cạnh biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773988/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.