Thi Hàm:”……”
Cô khơi mào!!!!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Thi Hàm, Tống Mịch rất vui, nở một nụ cười duyên dáng.
“Tức giận đi, càng giận càng đáng yêu. Aizza, yêu cô chết đi được”
Lần trước còn là “đừng tức giận”, sau đó trực tiếp là khuyên cô nên tức giận, càng tức giận càng tốt
Thi Hàm: “Đồ thần kinh”
Mẹ nó, súng của bổn tiểu thư đâu? Muốn bắn chết cô ta!
Thi Hàm hét lên, đẩy xe tiến nhanh về phía cô, Tống Mịch tránh sang 1 bên tiện thể giữ chặt xe lăn đứng lại nhưng Thi Hàm theo quán tính, toàn thân ngã chúi về phía trước, bộ dạng cực kì khó coi.
“Thi Hàm tiểu thư hành lễ lớn như vậy tôi cũng không nói đâu, nhưng cho phép cô hành lễ lâu chút nữa”
Tống Mịch giọng mang ý cười, mười phần hài lòng lên tiếng. Ở đây không có ai đi lại, hai người náo loạn như vậy không sợ người khác để ý.
Haizz, hay khiêng cô ta ra giữa hội trường nhỉ!?
Vậy mới nổi bật chứ, nơi này không vui chút nào?
Tống Mịch đứng một bên nhìn Thi Hàm chật vật chống tay muốn với lấy chiếc xe lăn, nhưng mỗi lần cô ta với tay sắp tới nơi, Tống Mịch lại lấy chân đẩy ra xa hơn, thỏa mãn nói.
“Ô, lỡ chân”
Thi Hàm:”……”
Người đâu, bổn tiểu thư muốn báo cảnh sát, ở đây có bệnh tâm thần!
Thi Hàm tức giận gào lên, hai tay với đồ xung quanh bất biết là gì ném mành về Tống Mịch, ánh mắt thù hằn đầy tơ máu. Nếu ánh mắt có thể giết người Tống Mịch đã chết đi sống lại cả trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773978/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.