“Cẩn Tống Mịch!”
Thi Hàm nghiến răng, gằn giọng tên cô. Xung quanh có vô số ánh nhìn tò mò hướng về 2 người, Tống Mịch vắt chéo chân giữ nguyên bộ dạng cao ngạo, mỉm cười đáp lại Thi Hàm.
“Trẫm đây”
Thi Hàm siết chặt tay vào bánh xe lăn, muốn vươn tay cào cấu mặt của cô nhưng Tống Mịch nắm chặt tay cô ta, nhẹ đặt một miếng bánh kem vào, khiêu khích nói.
“Đừng tức giận, tức giận rất xấu. Cười nhiều lên, sau này không có cơ hội cười đâu”
Sở Thi Hàm muốn ném chiếc bánh kem xuống đất, nhưng ở đây có rất nhiều người, cô ta phải kiềm chế, không thể náo loạn. Giây sau, cô ta nhìn bộ váy Tống Mịch , mở nụ cười có phần trào phúng.
“Mày thật sự tưởng bản thân là vô địch thiên hạ, muốn làm gì thì gì làm sao?”
“Tôi không tưởng thế, nhưng cũng có thể là như thế”
“Động đến tao, chết chính là cái giá đơn giản nhất. Xem xem, mày còn kiêu ngạo được bao lâu, đặt chân đến đây chính là quyết định hối hận nhất cuộc đời mày”
“Tôi lợi hại là lỗi của tôi sao?. Cô thua là do cô không có thực lực. Hơn nữa bại dưới tay tôi không tính là nhục nhã”
Sở Thi Hàm mặt đỏ bừng bừng, tức giận đến muốn gào lên, phá tan mọi thứ, may mà Sở Minh Thành đến kịp lúc đẩy cô ta đi, còn thuận tiện trừng mắt với Tống Mịch một cái.
Trừng cái gì? Làm như ai mắt to người đó đáng sợ vậy?
Một xe thiếu năng!
“Xin chào, có người nhờ tôi chuyển lời nói muốn gặp cô”
Tống Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773976/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.