Thuyết Thư trong lòng tìm đập thình thịch thình thịch vô cùng hỗn loạn, nhưng với kinh nghiệm diễn suất đầy mình, vẻ mặt dần bình tĩnh, nở một nụ cười cợt nhả. “Tôi vừa câu được một con cá rất lớn” Tống Mịch gật đầu, tỏ ý hiểu biết. “Cá ăn nhiều sẽ ngán lắm” Thuyết Thư nở nụ cười tươi tắn nhưng ánh mắt thoáng nét cô đơn cùng tâm sự khó nói, vui vẻ đáp lại. “Nhưng tôi lại thích cá, tự do tung tăng bơi lội giữa đại dương không phải thích lắm sao!?” Tống Mịch nhận ra tâm tư của Thuyết Thư, dựa vào cửa nhếch mép mỉm cười, sự kiêu ngạo như trời sinh tỏa ra khiến người ta an tâm, tinh thần càng phấn chấn “Nếu cô chết đuối, tôi mang cần cẩu bằng vàng kéo cô lên” Thuyết Thư bật cười, nụ cười trên môi rạng rỡ, yêu kiều, sự tĩnh mịch trong mắt biến mất. “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” “Còn nữa sao…..” Thuyết Thư còn chưa nói hết, Ngạo Đường đã xuất hiện đằng sau vòng tay nắm lấy vai Tống Mịch, trừng mắt cảnh cáo Thuyết Thư rồi tức giận sập cửa lại. Để lại cô nàng ngơ ngác với câu hỏi chưa thốt ra khỏi miệng. “….chân cô đi 2 hàng vậy?” Tống Mịch bị dí sát vào tường trước ánh mắt tức giận xen lẫn tủi thân của Ngạo Đường, trong lòng vô cùng khó hiểu. “Em nói chuyện với cô ta tận 10 phút. Rốt cuộc ai mới là lão công em?” Ngạo Đường ngồi trong nhà bếp cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn vợ nhỏ nhà mình ở ngoài cười cười nói nói với người khác, trong lòng vô cùng khó chịu. Không phải bình thường rất lạnh lùng, không nể mặt người khác sao? Vậy mà hở ra đã đi tán tỉnh người khác rồi, hừ, tra nữ. Tống Mịch hận không thể hôn lên môi anh một cái, đành miễn cưỡng thơm lên má, mỉm cười khoái chí. “Anh ghen gì chứ? Ăn em rồi còn sợ em chạy mất” Ngạo Đường ngầm trâm, hơi suy nghĩ rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, nhẹ giọng đáp lại. “Vì anh vốn không phải loại người tốt đẹp gì” Tống Mịch đưa tay xoa đầu anh, khóe miệng nâng lên một đường công hoàn mỹ, giọng điệu vô cùng tự hào. “Thật tốt, em cũng chả phải người tốt lành gì. 2 chúng ta song kiếm hợp bích đắc tội toàn bộ thế giới” Mặc Hoành vừa bay đến, mắt đập phải câu lương quay mặt đi, câu nói của Tống Mịch dội vào tai khiến nàng choáng váng “Chủ nhân vẫn chưa bỏ ý định đó sao?” “Có lão bà đẹp trai như vậy, ta muốn làm hôn quân” “Nó không có liên quan gì đến nhau hết!” Mặc A Hoành gào thét ở bên cạnh, Tống Mịch vẫn dửng dưng đi ăn, trêu chọc Ngạo Đường. Vừa húp cháo vừa ngẩng đầu nhìn Ngạo Đường ngồi học cách nấu ăn trên mạng, Tống Mịch tùy tiện mở lời. “Về ra mắt bố mẹ em thôi” “Ừm” Ngạo Đường trả lời xong mới ngớ người, ánh mắt mơ màng, không chắn chắc hỏi lại “Em vừa nói gì?” “Em nói, đi gặp bố mẹ em” Ngạo Đường nhìn cô vài giây rồi đứng dậy đi lên tầng, Tống Mịch nhìn theo, nhún vai vẫn tiếp tục húp cháo. Ra mắt thôi mà, căng thẳng gì chứ! Một lúc sau Ngạo Đường đi xuống, vẻ mặt bình thản như không phải chuyện gì lớn, tiếp tục ngồi nghịch máy tính. Tống Mịch ăn xong nghe thấy có chuống cửa liền đi ra. Trình Minh dẫn theo 2 đàn em khiêng một đống đồ vào nhà, liếc mắt qua cũng biết là vô cùng đắt tiền, có món lên đến cả trăm vạn. Trình Minh cười rạng rỡ nói với cô. “Chị dâu, cảm ơn đã hốt cái thân ế hai mấy năm của lão đại” Hắn ta đang ngồi trong bar, nghe Ngạo Đường gọi điện chuẩn bị đồ ra mắt gia đình nhà vợ mà hoảng sợ tắt máy, cứ nghĩ ai đó gọi nhầm số. Hắn theo Ngạo Đường nhiều năm nay, chưa từng thấy anh tiếp xúc với nữ giới, trong giang hồ còn đồn đại anh thích nam nhân nên mới từ chối mỹ nhân Diệp Tịnh Y, làm hắn mỗi lần ra ngoài nghe nói bóng nói gió tức chết đi được. Ngay cả đàn em cũng nghĩ như vậy, còn có người định giới thiệu đối tượng. Từ khi Tống Mịch xuất hiện, tin đồn dần biến mất, đàn em của Ngạo Đường đối với cô đều một lòng ngưỡng mộ và kính trọng, cuối cùng bọn họ cũng có thể quang minh chính đại lấy cớ đánh người. Nhìn bộ dạng vui như mở hội của Trình Minh, Tống Mịch thắc mắc. “Anh theo lão bà nhà tôi vì gì vậy?” “Tất nhiên là vì tiền. Vừa có tiền lương cao vừa được đánh người, lại có uy thế, em ngu gì không theo” Tống Mịch gật gật đầu, định lên lầu thì bị Trình Minh gọi lại, nhét vào tay cô chiếc hộp của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. “Chị mang bộ đồ này lên cho lão đại giúp em, đây là quà của anh em trong bang tặng nhân dịp lão đại phá thân” Cô còn nói, Trình Minh đã lủi mất. Bước lên lầu thấy Ngạo Đường đang đứng trầm ngâm trước tủ quần áo, nhìn cô nói. “Anh quên bảo cậu ta mua đồ rồi” “Cậu ta bảo em đưa cho anh. Là quà mừng anh phá thân” “…….” Chỉ là chiếc áo len có họa tiết hoa thược dược ở cổ với quần âu, khoác bên ngoài là chiếc áo dài một phần 3 đùi trông có phần nữ tính những mặc lên người anh lại mang đến cảm giác huyền bí, lạnh lùng cùng bá đạo, ngông cuồng. Không hổ là lão bà cô, mặc gì cũng đẹp hết! Tống Mịch ngắm nhìn Ngạo Đường, trong lòng hơi nghi hoặc. “Anh lấy tiền đâu ra vậy?” Tống Mịch vừa âm thầm lên tra giá từng món Ngạo Đường mua. Hừm, tính sương sương tất cả là 6 triệu nhân dân tệ. Lão bà nhà cô chưa hôm nào ra khỏi nhà, trong phòng cũng không có bàn làm việc hay bản báo cáo, tiền lấy đâu ra? Ngạo Đường chỉnh lại áo lên trong, chậm rãi đáp lại. “Anh có công ty mà” Tống Mịch: “……..” Anh nói gì cơ? Anh có công ty, hơn nữa còn chưa phá sản? “Ước chừng đủ để em ăn chơi cả đời” Ngạo Đường hơi suy nghĩ rồi bổ sung thêm câu. Thì ra Trình Minh nói mình là trợ lí của anh là có ý này. Cơ bản là Trình Minh quản lí công ty, còn Ngạo Đường là người đưa ra quyết định Ngạo Đường có năng lực nhưng không có mục tiêu….. Việc duy nhất anh muốn làm chỉ có nuôi được Tống Mịch
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]