Tống Mịch mỉm cười, thô lỗ hôn chụt một cái lên má Ngạo Đường.
“Mau đứng lên đừng để cảm lạnh, em không mang y phục để thay nên anh khoác tạm cái chăn nhé”
Ngạo Đường đưa tay xoa xoa má, ngước nhìn ánh mắt dịu dàng, cưng chiều của Tống Mịch mà toàn thân nóng bừng, môi mấp máy.
“Bi..biết rồi, r..ra ngoài, ma..mau ra ngoài”
Tống Mịch bị đẩy ra ngoài, mặt đầy khó hiểu.
Đỏ mặt cái gì chứ, cô còn chưa làm gì cơ mà, mới hôn một cái. Da mặt thật là mỏng!
Tống Mịch dựa vào tường, nhíu mày nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng. Bên ngoài không có một tiếng động nào, im lặng đến đáng sợ.
Mà trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy ra, hơn 1 phút sau mới thấy Ngạo Đường rụt rè thò tay ra.
“Ch…chăn”
Tống Mịch rời mắt khỏi cánh cửa, lấy chăn sạch trong tủ đưa cho Ngạo Đường.
Anh đầu tóc ướt sũng mở cửa, từng giọt nước chảy trên gương mặt trắng bệch, tóc bết vào 2 bên và cổ, cực kì khêu gợi.
Tống Mịch không nhịn được, tiến đến khoác 2 tay lên cổ anh, mặt cố ý áp sát, ánh mắt thèm thuồng, liếm môi.
“Anh lại dám quyến rũ em”
Ngạo Đường tròn mắt, nhìn gương mặt Tống Mịch ngày càng gần, nhịp tim tăng vọt lên, gương mặt trách bệch liền có chút sắc hồng, toàn thân nóng như lửa đốt.
Anh lùi một bước, quay mặt đi, Tống Mịch cố ý ngày càng tiến gần, vội vàng nói.
“Đừng náo, ngoài cửa còn có người.”
Tống Mịch dường như không để ý đến vẻ mặt đỏ bừng cùng thân nhiệt như muốn bốc cháy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773954/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.