Tống Mịch quay sang nhìn Ngạo Đường vài giây, lập tức chồm tới đè anh xuống sofa hôn một cái. Chiếc hôn chỉ dừng lại trên môi Ngạo Đường vài giây rồi dời đi, lướt qua nhẹ nhàng như gió thoảng mơn man đầu xuân. Ánh mắt Tống Mịch cong lên, tràn ngập ý cười nhìn.
Ngạo Đường không ngạc nhiên, chính anh cũng muốn hôn cô nhưng lại như lần trước. Dù anh có kìm nén cỡ nào cơn buồn nôn cũng ập tới, đầy Tống Mịch sang một bên, Ngạo Đường chạy biến vào nhà vệ sinh.
Anh không có ăn sáng nên chỉ nôn khan, bước ra nhận lấy cốc nước của Tống Mịch súc miệng. Ánh mắt nhìn cô có chút áy náy, cùng không cam tâm.
Tống Mịch một tay chống eo, một tay xoa đầu anh, giọng nói dịu dàng, bình thản.
"Không sao, không cần miễn cưỡng, hôn nhiều sẽ quen"
Nhìn người con gái trước mặt, Ngạo Đường định dang tay ôm thì chuông cửa vang lên, cắt ngang không khí lãng mạn của 2 người.
Tống Mịch nổi cáu đi ra mở cửa, trong đầu đang nghĩ nên loại mua xăng gì!?
Tưởng Thuyết Thư mở khẩu trang mỉm cười tỏa náng, giơ đống đồ ăn vặt đứng bên ngoài. Tống Mịch không nể nang sập cửa lại.
Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, mở cửa ra vẫn là bộ dạng ngứa đòn của Tưởng Thuyết Thư. Lần này Tống Mịch vừa mở miệng định chửi thì Thuyết Thư đã đút thanh socola chặn miệng cô, cười cười bước vào.
Ngạo Đường vừa thấy Thuyết Thư bước vào đã nhíu mày đi lên tầng. Thuyết Thư cũng không quan tâm, đặt đồ ăn vặt xuống bàn, rất tự nhiên ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773945/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.