"Mẹ kiếp, Diệp Tùng, mày muốn gây chuyện à?"
Trình Minh từ đằng sau đi đến, vẻ mặt khó chịu, nhìn chằm chằm Diệp Tùng.
Lúc này anh mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tùng, giọng diệu vô cùng hờ hững.
"Không hứng thú"
"Hừ, Ngạo Đường, mày không dám đấu thì nhận thua đi. Tao phải cho mọi người biết tên cặn bã như mày căn bản không xứng với em gái tao. Một là đấu, hai là chấp nhận tình cảm của Diệp Tử."
Diệp Tùng cất cao giọng, muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, sự chán ghét cùng miệt thị biểu hiện rõ qua ngữ điệu.
Ngạo Đường cúi mặt xuống, dựa hẳn người vào Tống Mịch, bộ dạng nhàm chán, cùng mệt mỏi cùng bất cần, không đáp lại cũng không để ý Diệp Tùng đang tức giận trước mặt.
"Tên khốn này, dám lơ ông mày"
Diệp Tùng vung tay định đánh lên mặt Ngạo Đường, tay hắn còn chưa đến nơi đã bị Trình Minh chặn lại, tiện thể lấy chân đạp vào bụng hắn.
Diệp Tùng chỉ lùi 2 bước, lại nhanh tay đấm vào mặt Trình Minh.
Cậu ta bị đánh khiến cả người loạng choạng, đám người vây quanh ra sức chửi bới nhưng cũng không ai dám xen vào, chỉ đứng ngoài hóng kịch. Có người lôi cả điện thoại ra phát trực tiếp, hô hào cổ vũ.
Diệp Tùng vận động nắm đấm, cười một tiếng cợt nhả.
"Chuyện của tao với Ngạo Đường, một con chó như mày xen vào làm gì."
"Mẹ mày vừa nói cái gì?"
Trình Minh bốc hỏa, định xông lại đấm cho Diệp Tùng mấy quả, nhưng nắm đấm còn chưa đến nơi liền bị một thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773933/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.