Phát hiện tài năng nấu ăn của Ngạo Đường, ngày ngày Tống Mịch cứ mặt dày sang xin ăn. Ăn xong liền nằm ì ra đó không chịu về.
Ngạo Đường cùng Trình Minh đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa cùng giọng nói quen thuộc vang lên.
"Lão bà, em lại đến rồi đây"
Tống Mịch đặt cặp xách lên bàn rồi đổ người xuống ghế sofa, đưa tay nhón lấy quả táo rửa sẵn trên bàn ăn chống đói.
Trình Minh nhô cái đầu ra, giọng điệu cực kì bất mãn.
"Chị dâu, là tại chị có phải không?"
"Tôi làm sao cơ?"
"Lão đại mấy năm ăn cơm tiệm, số lần vào bếp cũng đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà gần đây lại chê cơm em mua, còn bắt em mua nguyên liệu học nấu món mới, một ngày nấu 3 bữa, nhất quyết không nấu không chịu. Hóa ra là do chị"
"Quá khen quá khen, ta biết ta lợi hại"
"Chị dâu, chị thu phục được lão đại rồi?"
"Chưa được ngủ, chưa thu phục được"
"....em đi giúp lão đại, chị cứ ngồi chơi một mình đi"
Tống Mịch ngồi xem TV một lúc liền chán, đi vào bếp đứng một bên xem Ngạo Đường trổ tài, Trình Minh ở một bên ngoài rửa rau cũng không biết làm gì.
"Đường Đường, hôm nay ăn gì vậy?"
"Canh gà hầm sen, vịt om tương, sườn xào chua ngọt, tôm chiên xù"
Ngạo Đường dừng một chút để suy nghĩ gì đó rồi quay người hỏi cô.
"Cô có gì không ăn được không?"
"Mướp đắng"
"Được rồi, ra ngoài đợi chút, sắp xong rồi"
Tống Mịch không nghe lời anh, chậm rãi bước vào bếp, ngửi mùi đồ ăn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773931/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.