Sở Ngạo Đường cúi đầu chậm rãi ra ban công. Ở đây thật nhàm chán, chẳng có gì thú vị vậy mà Trình Minh cứ bắt anh phải tới đây cho bằng được.
Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, anh quay lại, nghẹn đứng khi đối diện với khuôn mặt cười tươi roi rói của Tống Mịch.
Ngạo Đường bề ngoài không có phản ứng gì, chỉ lằng lặng nhìn Tống Mịch bước lại gần nhưng trong lòng đang nghĩ 101 cách ném Tống Mịch xuống ban công rồi trốn tội.
Tống Mịch đến gần, ánh mắt ngày càng cháy bỏng, dán lên người Ngạo Đường.
Mẹ ơi, đẹp quá!
Hôm nay lão bà mặc vest, lại còn đẹp như vậy. Thật muốn.....
Không được, không được dọa lão bà sợ chạy mất! Kiềm chế, kiềm chế!
"Lão bà, anh đang đợi em sao?"
"Tôi có tên"
"Vậy Đường Đường, anh có đói không? Bên chỗ em còn trái cây đó"
"......"
Chuông điện thoại reo lên, giọng Nghê Mạn ở bên kia có chút sốt ruột giục Tống Mịch.
"Em ở đâu vậy? Buổi đấu giá bắt đầu rồi, nhanh lại đây đi"
"Em tới đây"
Tắt điện thoại, không cần biết Ngạo Đường có đồng ý hay không, Tống Mịch vẫn kéo tay anh vào hội trường. Ngạo Đường muốn giãy ra nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Tống Mịch nên thôi.
Những dãy ghế trong phòng đấu giá đều có ẩn ý, chỗ ngồi càng gần bục trưng bày sản phầm càng có địa vị cao. Ngồi chính giữa đều là những nhân vật khét tiếng trong giới, còn những người khác ngồi 2 bên cứ theo thứ tự địa vị mà sắp xếp. Mà ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773923/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.