Chương trước
Chương sau
Tống Mịch ném xác Tiểu Hoa xuống vực sâu hẻo lánh, đứng nhìn cái xác biến mất hút rồi mới bỏ đi.
Hôm sau là cuối tuần, Tống Mịch cả ngày ở nhà hết ngủ lại ăn. Nhìn đống đồ ăn sẵn với đủ thể loại vứt la liệt khắp phòng khách, Mặc Hoành đen mặt:
"Chủ nhân, người ăn xong phải dọn đi chứ"
Tống Mịch đang ăn khoai tây chiên, tay chém boss bình thản đáp lại.
"Từ từ, tí nữa"
"Đã 5 giờ chiều rồi, chủ nhân người như vậy là lão bà nhà người không thích đâu"
"Rồi rồi, dọn là được chứ gì"
Tống Mịch cau mày đứng lên, vơ lấy túi ni lông dọn hết hộp cơm vào, ném vô xọt rác.
Bước ra từ phòng tắm, Tống Mịch mặc 1 chiếc quần ống rộng, áo không dây bó chặt lấy toàn ngực, để lộ phần bụng trắng nõn không mỡ thừa, khoác thêm chiếc áo thể thao.
Tống Mịch vừa bước ra khỏi cổng đã có một xe oto phóng vèo qua, đống nước bên dưới bắn hết vào người cô. Tên đó không có ý định dừng lại xin lỗi, vẫn bình thản đi đến biệt thự bên cạnh.
Lăng Giang hiên ngang bước xuống, vòng ra sau xe mở cửa cho Y Hân. Bỗng có tiếng "bụp" như có gì đó rơi trên nóc xe, cả 2 người ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tống Mịch đầu tóc ướt sũng đứng trên nóc xe, tay cầm ống sắt, bộ dạng vô cùng tức giận.
Tống Mịch nhảy xuống, hất tóc sang 1 bên, không thèm nhìn Y Hân, tức giận nói với Lăng Giang.
"Anh làm ướt đồ tôi rồi"
Lăng Giang thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhận ra người kia là Tống Mịch thì nhếch mép cười.
"Thủ đoạn gây chú ý của cô ngày càng độc đáo đấy, nhưng đáng tiếc không có tác dụng đâu"
"Tôi không thích anh"
"Tôi không quan tâm vì sao cô biết hôm nay tôi chuyển tới đây, giờ thì biến được rồi"
Con mẹ nó, con hàng này bị ngu à?! Có nghe bà đây nói gì không thế.
Nghĩ mình có sức hút lắm sao mà bà đây phải thu hút sự chú ý của ngươi.
Bà đâu không có hứng thú với loại vừa thiểu năng vừa tự phụ như ngươi nhá.
Lão bà nhà bà ngoài chảnh thì cái gì cũng tốt hơn cái tên ngu si đần độn như người.
Thấy Tống Mịch ngày càng đen mặt, Lăng Giang hừ lạnh, ôm Y Hân đang ngơ ngác đứng bên cạnh đi vào biệt thự.
Vừa quay người đã nghe thấy tiếng vỡ kính vang lên ngay bên tai. Lăng Giang lập tức xoay lại, tái mặt nhìn cửa xe mình bị đập vỡ nát.
"Cô bị điên à!"
Tống Mịch thu tay lại, lạnh nhạt nhìn Lăng Giang đang phát cáu. Còn Y Hân sững người không nói nên lời.
"Huề rồi" Tống Mịch nhếch mép, cười cợt nhả.
"Cô dám!?"
"Có gì không dám" Cô kiêu ngạo đáp lại, bộ dạng bễ nghễ thiên hạ không coi ai vào mắt.
Lăng Giang định xông lại bóp cổ Tống Mịch nhưng cô ngay lập tức nắm lấy tay hắn bẻ gập xuống, chân đạp vào chân Lăng Giang khiến hắn nằm gục xuống đất, chân còn lại dùng sức dẫm lên người Lăng Giang khiến hắn không trở nổi mình tất cả diễn ra vẻn vẹn trong 3 giây.
Tống Mịch hắng giọng.
"Đừng nghĩ bản thân là cái rốn của vũ trụ. Muốn tôi để ý anh á, anh nghĩ anh là ai?"
Mặc Hoành ngồi trên thảm cỏ bên lề đường, bộ dạng hóng kịch. Chuyện này cứ để chủ nhân giải quyết đi, ta vào cũng không làm được gì, nhất cũng chỉ là đập nát cái xe chứ mấy.
Lăng Giang cáu giận, lại có người dám nói với hắn nghĩ hắn là ai!
Cuồng vọng!
Y Hân xanh mặt đứng bên cạnh, lắp bắp, ánh mắt cầu khẩn, nước mắt lại trực trào ra.
"Tống Mịch, cô không ưa tôi thì nhắm vào tôi. Đừng đánh ánh ấy nữa mà, xin cô đó"
Tống Mịch không thèm để ý đến Y Hân, buông Lăng Giang ra, tránh sang 1 bên, tiếp tục lấy ống sắt trong tay đập liên tục vào xe Lăng Giang.
Sức lực con gái vốn dĩ không thể đập vài nhát mà nát luôn đầu xe được nhưng với Tống Mịch là có thể, chỉ chưa đầy 1 phút cái xe đã thành phế thải.
Lăng Giang được Y Hân đứng đỡ bên cạnh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Tống Mịch hành hạ con xe hắn thích, còn chưa hiểu tại sao Tống Mịch lại có sức lực lớn như vậy
Xong việc Tống Mịch nghêng ngang rời đi, lướt nhìn 2 người kia với ánh mắt thách thức, ngông cuồng.
"Cẩn Tống Mịch, đừng có quá cuồng vọng."
Tống Mịch quay nửa mặt lại, nhếch nhếch mép, tay ra dấu thất bại với Lăng Giang, giọng nghiêm chỉnh pha chút giễu cợt.
"Không phục tới chiến"
Lăng Giang nghiến chặt răng, căm hận, kéo Y Hân quay người đi vào biệt thự.
Tống Mịch trở về lại tắm rửa, thay 1 bộ đồ khác. Hết hứng thú đi bộ bèn xuống gara lấy xe moto phóng đi.
Khi cô trở về , ông Cẩn đang ngồi chơi cờ với Liên Trầm. Ông Cẩn sống lâu năm trong quân đội, là người nghiêm khắc, chính trực nhưng rất thương yêu vợ con.
Thấy Tống Mịch bước vào, ông Cẩn không chơi nữa, đứng lên bảo Tống Mịch.
"Nhanh lên, cả nhà đợi con đó"
Tống Mịch gật đầu, đáp lại.
"Vâng"
Trong bếp bà Cẩn đang bưng thức ăn đặt trên bàn, Nghê Mạn ngồi khoanh chân trên ghế nhanh tay lấy 1 miếng thịt sườn bỏ vào miệng.
Cẩn gia có người hầu nhưng hôm nay là ngày gia đình tụ tập nên bà Cẩn muốn tự tay nấu hết nên người hầu được cho về nghỉ sớm.
Bà Cẩn thấy vậy trừng mắt nhìn Nghê Mạn, ánh mắt vẫn có phần cưng chiều, yêu thương vô hạn. Nghê Mạn cười trừ, quay đầu định ra ngoài thì Tống Mịch với Liên Trầm và ông Cẩn bước vào.
Tháng trước Nghê Mạn được cử sang Mỹ làm pháp y, hơn 1 tháng chưa về nhà, lập tức kéo Tống Mịch ngồi cạnh mình.
"Mịch Nhi, sao hôm nay con về muộn vậy?" Bà Cẩn ân cần hòi han.
"Gặp kẻ thiểu năng"
Bà Cẩn: "....." Thiểu năng dạo này lộng hành vậy à? À đâu, con gái bà ai cũng coi là thiểu năng.
"Vậy con phải cẩn thận chút, con gái con đứa sống 1 mình không an toàn"
Tống Mịch vừa ăn vừa tiếp lời, giọng đều đều.
"Không sao, thiểu năng quay khu đấy gặp con đều tự động chạy"
"......" Con gái đã làm gì sau lưng bà!!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.